Em sẽ xóa tên anh
Tác giả:
Hương Giang
Giọng đọc:
Hằng Nga
17/03/2017 6018
00:00
05:00
blogradio.vn - Em xóa hết nhé anh! Xóa hết tên anh trong trái tim mình.
Tất cả những cảm xúc được cô đặc trong từng ấy thời gian, được nén chặt
trong từng ấy nỗi nhớ. Ngày hôm nay em mang nó ra đây mà thả trôi theo
từng cơn gió vô định. Buông bỏ cũng là một thứ can đảm mà em đã đủ sức
gom góp bấy lâu nay.
Tháng ba về, gọi mưa phùn ẩm ướt cả đất trời, là vì mưa ướt át hay là vì lòng người vốn dĩ đã yếu mềm nay được thả trôi nỗi buồn theo từng hạt mưa bay bay ngoài phố. Kì lạ thay, chùm hoa gạo vẫn rực đỏ giữa đất trời, giữa những cơn mưa ngày xuân rả rích như không có điểm kết. Mặc cho mưa, gió, sương vẫn ánh lên một màu đỏ thắm như màu của tình yêu đến từ những trái tim nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ. Cũng như tình yêu em dành cho anh bấy lâu nay mặc cho mưa thời gian, bụi dĩ vãng vẫn cứ âm thầm cháy trong tim em như thế. Em chẳng còn có thể đếm nổi đã trải qua bao nhiêu tháng ngày cô quạnh. Cố ép tim mình buông là một điều không thể nhưng cũng chẳng thể để tim mình cứ nhớ đến một tình yêu chỉ còn trong quá vãng.
Hình như bộ “nhớ” trong tim em đầy rồi, chẳng thể nào nhớ thêm được chút gì nữa. Đến lúc rồi, phải dừng “nhớ” lại thôi. Tức là quên đấy! Em phải quên anh đấy! Em sẽ xóa tên anh, bắt đầu từ khoảnh khắc này.

Em sẽ xóa tên anh trong ánh mắt. Để cho đôi mắt thôi khắc khoải kiếm tìm những hình bóng từng thuộc về anh. Để không lén lút vào Facebook, Zalo, Viber ngắm anh qua những dòng trạng thái, qua những tấm hình dẫu là cùng kẻ khác. Để không thấy nhói tim khi vô tình nhìn thấy tên anh ở một trang giấy nào đó. Để không ngẩn ngơ tìm rồi ngẩn ngơ thất vọng khi thấy một dáng hình nào tựa anh trên phố tan tầm chiều nay.
Em sẽ xóa tên anh trong đôi tay. Để không phản bội lại lý trí mà cứ lục tìm những món quà cũ kỉ niệm cũ - thứ đáng lẽ ra phải vứt bỏ từ lâu lắm rồi. Tìm rồi thì sao chứ khi biết ôm mặt khóc cho sự bất lực của yêu thương. Em cũng xóa tên anh trong đôi chân này. Để cứ một chút lơ là lại tự tìm đến những con phố cũ, quán quen cũ, tự mình gặm nhấm nỗi đau. Làm sao em có thể đi hết chiều dài của nhớ thương khi chỉ có một mình, khi từng bước lại khiến tim nhói lại.
Em sẽ xóa tên anh trong trí nhớ. Để nỗi nhớ này không thể nào khắc sâu thêm một phân nào nữa. Để tất thảy những yêu thương ngày ấy chỉ còn là của ngày ấy, phai nhạt dần theo tháng năm trôi. Em sẽ xóa hết đi những thước phim của kỉ niệm: nào là con đường hoa sữa, nào là cây cầu của buổi hò hẹn đầu, nụ hôn cuối… Không nên níu giữ những điều đã cũ và những người đã muốn ra đi.
Em xóa hết nhé anh! Xóa hết tên anh trong trái tim mình. Tất cả những cảm xúc được cô đặc trong từng ấy thời gian, được nén chặt trong từng ấy nỗi nhớ. Ngày hôm nay em mang nó ra đây mà thả trôi theo từng cơn gió vô định. Buông bỏ cũng là một thứ can đảm mà em đã đủ sức gom góp bấy lâu nay. Dù rằng không thể liền một lúc xóa hết sạch mọi thứ, rũ bỏ mọi yêu thương đã có. Dù đôi lúc vẫn nhớ thứ cần quên và quên thứ cần nhớ. Nhưng xóa đi rồi sao lại nhẹ lòng đến vậy, chỉ còn có bình yên ở lại nơi đây.
© Hương Giang – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
***
Tháng ba về, gọi mưa phùn ẩm ướt cả đất trời, là vì mưa ướt át hay là vì lòng người vốn dĩ đã yếu mềm nay được thả trôi nỗi buồn theo từng hạt mưa bay bay ngoài phố. Kì lạ thay, chùm hoa gạo vẫn rực đỏ giữa đất trời, giữa những cơn mưa ngày xuân rả rích như không có điểm kết. Mặc cho mưa, gió, sương vẫn ánh lên một màu đỏ thắm như màu của tình yêu đến từ những trái tim nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ. Cũng như tình yêu em dành cho anh bấy lâu nay mặc cho mưa thời gian, bụi dĩ vãng vẫn cứ âm thầm cháy trong tim em như thế. Em chẳng còn có thể đếm nổi đã trải qua bao nhiêu tháng ngày cô quạnh. Cố ép tim mình buông là một điều không thể nhưng cũng chẳng thể để tim mình cứ nhớ đến một tình yêu chỉ còn trong quá vãng.
Hình như bộ “nhớ” trong tim em đầy rồi, chẳng thể nào nhớ thêm được chút gì nữa. Đến lúc rồi, phải dừng “nhớ” lại thôi. Tức là quên đấy! Em phải quên anh đấy! Em sẽ xóa tên anh, bắt đầu từ khoảnh khắc này.

Em sẽ xóa tên anh trong ánh mắt. Để cho đôi mắt thôi khắc khoải kiếm tìm những hình bóng từng thuộc về anh. Để không lén lút vào Facebook, Zalo, Viber ngắm anh qua những dòng trạng thái, qua những tấm hình dẫu là cùng kẻ khác. Để không thấy nhói tim khi vô tình nhìn thấy tên anh ở một trang giấy nào đó. Để không ngẩn ngơ tìm rồi ngẩn ngơ thất vọng khi thấy một dáng hình nào tựa anh trên phố tan tầm chiều nay.
Em sẽ xóa tên anh trong đôi tay. Để không phản bội lại lý trí mà cứ lục tìm những món quà cũ kỉ niệm cũ - thứ đáng lẽ ra phải vứt bỏ từ lâu lắm rồi. Tìm rồi thì sao chứ khi biết ôm mặt khóc cho sự bất lực của yêu thương. Em cũng xóa tên anh trong đôi chân này. Để cứ một chút lơ là lại tự tìm đến những con phố cũ, quán quen cũ, tự mình gặm nhấm nỗi đau. Làm sao em có thể đi hết chiều dài của nhớ thương khi chỉ có một mình, khi từng bước lại khiến tim nhói lại.
Em sẽ xóa tên anh trong trí nhớ. Để nỗi nhớ này không thể nào khắc sâu thêm một phân nào nữa. Để tất thảy những yêu thương ngày ấy chỉ còn là của ngày ấy, phai nhạt dần theo tháng năm trôi. Em sẽ xóa hết đi những thước phim của kỉ niệm: nào là con đường hoa sữa, nào là cây cầu của buổi hò hẹn đầu, nụ hôn cuối… Không nên níu giữ những điều đã cũ và những người đã muốn ra đi.
Em xóa hết nhé anh! Xóa hết tên anh trong trái tim mình. Tất cả những cảm xúc được cô đặc trong từng ấy thời gian, được nén chặt trong từng ấy nỗi nhớ. Ngày hôm nay em mang nó ra đây mà thả trôi theo từng cơn gió vô định. Buông bỏ cũng là một thứ can đảm mà em đã đủ sức gom góp bấy lâu nay. Dù rằng không thể liền một lúc xóa hết sạch mọi thứ, rũ bỏ mọi yêu thương đã có. Dù đôi lúc vẫn nhớ thứ cần quên và quên thứ cần nhớ. Nhưng xóa đi rồi sao lại nhẹ lòng đến vậy, chỉ còn có bình yên ở lại nơi đây.
© Hương Giang – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Thành Viên:
Hương Giang
Bình luận (0)