Cha già rồi đúng không?
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Hằng Nga
13/04/2018 20
00:00
05:00
blogradio.vn - Người ta bảo cuộc đời vốn không hề phẳng lặng, nếu một người có cuộc sống bình yên thì tức là đằng sau họ đã có người chống đỡ, che chắn hết giông bão rồi. Người ta bảo, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Có rất nhiều điều mà cha mẹ đã giấu đi. Những đứa con cứ vô tư sống trong sự bình yên như thế, vô tư đến mức vô tâm. Chưa bao giờ làm được điều gì đó cho cha. Chưa bao giờ lắng nghe xem cha mẹ có nguyện vọng gì. Chưa bao giờ cố để hiểu lòng cha mẹ.
“- Nếu biết rằng một ngày nào đó bố mẹ sẽ ra đi mãi mãi, liệu những đứa con có sống khác đi không?
- Chúng vẫn sẽ phạm sai lầm, vẫn sẽ làm cho bố mẹ của mình phiền lòng và rồi sẽ lại hối hận thôi.”
Đây là câu thoại tôi nghe được trong một bộ phim, thấy thấm vô cùng. Những đứa con chưa bao giờ thôi để bố mẹ bớt phiền lòng về mình. Chúng vẫn phạm lỗi và được bố mẹ tha thứ vô điều kiện.
Khi biết bố bị bệnh, trong tôi có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là lo lắng, tôi nhớ lại những ký ức về bố, những lần tôi làm bố buồn và rồi bắt đầu khóc. Chỉ cách đây một thời gian ngắn thôi, tôi gọi điện video về, thấy bố vẫn cười nói bình thường. Bố không thể nào bị bệnh nặng như vậy được. Là bệnh tật đến bất ngờ hay tôi không nhận ra bố không hề khỏe mạnh như tôi vẫn nghĩ?
Cả buổi tối tôi ngồi bó gối nghe “Cha già rồi đúng không?” và suy nghĩ.
“Cha già rồi đúng không?
Mắt kém, tay chân thì run
Cha già rồi đúng không?
Sao cứ nói lung tung chuyện cũ?”
Ừ nhỉ, cha già thật rồi. Tóc cha đã có sợi bạc. Cha chẳng còn là người đàn ông khỏe mạnh có thể vác trên vai cây quế nặng cả tạ. Tôi nhớ những lần bố đứng ở sân ga hay bến xe tiễn tôi đi học. Nhiều năm đã trôi qua, cha già thật rồi.
Nhưng tôi còn chưa làm được gì cho cha cơ mà. Mà có khi nhiều năm sau cũng vẫn ngậm ngùi “Con chẳng làm được gì cho cha”.

Thời trẻ cha đi bộ đội, đánh giặc rồi vẫn trở về. “Ai dám nói vùng trời mưa bom bão đạn kia không bình yên? Ai dám nói mặt biển xanh hiền hòa êm ả này là an ổn?”, tác giả Tiêu Dao đã viết như vậy trong số Blog Radio 527. Ngay cả khi đang bình yên nhất thì bão tố vẫn có thể nổi lên bất cứ lúc nào. Bệnh tật thường ập xuống đầu chúng ta theo cái cách bất ngờ như vậy.
Nửa đời người bố vất vả đủ rồi, lẽ ra lúc này phải được nghỉ ngơi thì lại phải chiến đấu với bệnh tật. Ấy vậy mà bố lại đón nhận tin ấy một cách bình tĩnh vô cùng. Bố bảo: “Cuộc đời là thế đấy, sinh lão bệnh tử mà con gái. Tuổi còn trẻ là thanh niên phải chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, khi đất nước bình yên thì phải làm kinh tế gia đình. Tuổi già ai cũng phải chiến đấu với bệnh tật thôi, sinh ra mỗi người một mệnh, lúc tuổi già thì mỗi người một bệnh. Chữa xạ là khỏi thôi không sao đâu, sức khỏe bố bình thường mà”.
Lúc đi ăn với mẹ, mẹ mới gạt vội nước mắt. Mẹ bảo cuộc đời bố cơ cực quá, vất vả mãi rồi, giờ mới được an nhàn một tí, được nhờ con cái thì lại bị bệnh thế này. Sức khỏe bố không còn tốt, đó là lời cảnh báo cho chúng tôi rằng bố mẹ rồi sẽ già nua bệnh tật, một ngày nào đó chẳng còn sống đời với chúng tôi nữa. Đó cũng là lời cảnh báo rằng, tôi phải quan tâm đến bố mẹ nhiều hơn.
Người ta bảo cuộc đời vốn không hề phẳng lặng, nếu một người có cuộc sống bình yên thì tức là đằng sau họ đã có người chống đỡ, che chắn hết giông bão rồi. Người ta bảo, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Có rất nhiều điều mà cha mẹ đã giấu đi. Những đứa con cứ vô tư sống trong sự bình yên như thế, vô tư đến mức vô tâm. Chưa bao giờ làm được điều gì đó cho cha. Chưa bao giờ lắng nghe xem cha mẹ có nguyện vọng gì. Chưa bao giờ cố để hiểu lòng cha mẹ.
Tôi lục tung Google về căn bệnh của bố, Google cũng không thể cho tôi câu trả lời, bố sẽ còn bên mẹ con tôi bao lâu? 10 năm? 20 năm hay 30 năm? Cuộc đời này còn bao nhiêu lần 10 năm nữa? Thế nhưng chúng ta vẫn phải sống, phải thật lạc quan, lạc quan để chiến thắng bệnh tật.
Thế nên các bạn ạ, hãy yêu thương, hãy quan tâm, hãy làm điều gì đó cho bố mẹ ngay từ bây giờ đi. Bởi vì thời gian vô tình chẳng chờ đợi ai bao giờ.
© Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hằng Nga
***


“- Nếu biết rằng một ngày nào đó bố mẹ sẽ ra đi mãi mãi, liệu những đứa con có sống khác đi không?
- Chúng vẫn sẽ phạm sai lầm, vẫn sẽ làm cho bố mẹ của mình phiền lòng và rồi sẽ lại hối hận thôi.”
Đây là câu thoại tôi nghe được trong một bộ phim, thấy thấm vô cùng. Những đứa con chưa bao giờ thôi để bố mẹ bớt phiền lòng về mình. Chúng vẫn phạm lỗi và được bố mẹ tha thứ vô điều kiện.
Khi biết bố bị bệnh, trong tôi có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là lo lắng, tôi nhớ lại những ký ức về bố, những lần tôi làm bố buồn và rồi bắt đầu khóc. Chỉ cách đây một thời gian ngắn thôi, tôi gọi điện video về, thấy bố vẫn cười nói bình thường. Bố không thể nào bị bệnh nặng như vậy được. Là bệnh tật đến bất ngờ hay tôi không nhận ra bố không hề khỏe mạnh như tôi vẫn nghĩ?
Cả buổi tối tôi ngồi bó gối nghe “Cha già rồi đúng không?” và suy nghĩ.
“Cha già rồi đúng không?
Mắt kém, tay chân thì run
Cha già rồi đúng không?
Sao cứ nói lung tung chuyện cũ?”
Ừ nhỉ, cha già thật rồi. Tóc cha đã có sợi bạc. Cha chẳng còn là người đàn ông khỏe mạnh có thể vác trên vai cây quế nặng cả tạ. Tôi nhớ những lần bố đứng ở sân ga hay bến xe tiễn tôi đi học. Nhiều năm đã trôi qua, cha già thật rồi.
Nhưng tôi còn chưa làm được gì cho cha cơ mà. Mà có khi nhiều năm sau cũng vẫn ngậm ngùi “Con chẳng làm được gì cho cha”.

Nửa đời người bố vất vả đủ rồi, lẽ ra lúc này phải được nghỉ ngơi thì lại phải chiến đấu với bệnh tật. Ấy vậy mà bố lại đón nhận tin ấy một cách bình tĩnh vô cùng. Bố bảo: “Cuộc đời là thế đấy, sinh lão bệnh tử mà con gái. Tuổi còn trẻ là thanh niên phải chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, khi đất nước bình yên thì phải làm kinh tế gia đình. Tuổi già ai cũng phải chiến đấu với bệnh tật thôi, sinh ra mỗi người một mệnh, lúc tuổi già thì mỗi người một bệnh. Chữa xạ là khỏi thôi không sao đâu, sức khỏe bố bình thường mà”.
Lúc đi ăn với mẹ, mẹ mới gạt vội nước mắt. Mẹ bảo cuộc đời bố cơ cực quá, vất vả mãi rồi, giờ mới được an nhàn một tí, được nhờ con cái thì lại bị bệnh thế này. Sức khỏe bố không còn tốt, đó là lời cảnh báo cho chúng tôi rằng bố mẹ rồi sẽ già nua bệnh tật, một ngày nào đó chẳng còn sống đời với chúng tôi nữa. Đó cũng là lời cảnh báo rằng, tôi phải quan tâm đến bố mẹ nhiều hơn.
Người ta bảo cuộc đời vốn không hề phẳng lặng, nếu một người có cuộc sống bình yên thì tức là đằng sau họ đã có người chống đỡ, che chắn hết giông bão rồi. Người ta bảo, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Có rất nhiều điều mà cha mẹ đã giấu đi. Những đứa con cứ vô tư sống trong sự bình yên như thế, vô tư đến mức vô tâm. Chưa bao giờ làm được điều gì đó cho cha. Chưa bao giờ lắng nghe xem cha mẹ có nguyện vọng gì. Chưa bao giờ cố để hiểu lòng cha mẹ.
Tôi lục tung Google về căn bệnh của bố, Google cũng không thể cho tôi câu trả lời, bố sẽ còn bên mẹ con tôi bao lâu? 10 năm? 20 năm hay 30 năm? Cuộc đời này còn bao nhiêu lần 10 năm nữa? Thế nhưng chúng ta vẫn phải sống, phải thật lạc quan, lạc quan để chiến thắng bệnh tật.
Thế nên các bạn ạ, hãy yêu thương, hãy quan tâm, hãy làm điều gì đó cho bố mẹ ngay từ bây giờ đi. Bởi vì thời gian vô tình chẳng chờ đợi ai bao giờ.
© Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hằng Nga
Thành Viên:
Nguyễn Hằng Nga
Bình luận (0)