Xin em chạm khẽ tim anh một chút thôi
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Tuấn Anh
20/10/2017 1
00:00
05:00
Tình yêu có lẽ bắt đầu từ những cái chạm.
Là ánh mắt chúng ta vô tình chạm phải nhau lần đầu gặp gỡ. Nụ cười em như mùa thu tỏa nắng, để rồi nụ cười ấy đã theo anh đến suốt cuộc đời. Như một thi sĩ nào đó đã viết: “Nàng trao một nửa nụ cười/ Mà ta mất cả cuộc đời để quên.” Kể từ giây phút đó, anh biết trong trái tim này chỉ có nụ cười ấy mà thôi.

Có đôi lần anh ước mình hóa thành cơn gió để được vô tư đùa nghịch trên mái tóc của em. Có những điều chỉ biết giữ trong tim mà chẳng thể nào chạm tới. Đôi lúc anh ghen với gió, hờn với mưa. Sao mưa cứ vô tình chạm lên đôi vai ấy, bờ mi ấy, đôi mô ấy, thật nhẹ, thật dịu êm.
Nhiều lần vô thức đưa tay ra định chạm vào mái tóc em, rồi bàn tay chợt khựng lại, chơi vơi giữa không gian. Anh đâu có tư cách gì để được chạm vào mái tóc của em. Chỉ một cái chạm khẽ, anh cũng không thể.

Rồi cơ hội đến khi chúng ta đại diện cho lớp tham gia một cuộc thi ở trường. Lần đầu tiên anh được nắm lấy bàn tay ấy, chạm khẽ vào bờ vai. Em lúc nào cũng xinh đẹp, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như vậy.
Tình yêu là cảm giác rung động sau những cái chạm tay thật khẽ.
Anh chỉ là một gã khờ mơ mộng, chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì. Trái tim lần đầu biết rung lên những nhịp đập ngây thơ. Tin vào lời những bài hát, tin vào những điều viển vông rằng chỉ cần trao đi tình yêu chân thành thì có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Lần đầu tiên nhìn thấy em khẽ run lên trong những cơn gió heo may se lạnh, anh đã muốn che chở cho em mãi. Những cơn gió cứ se sắt như thế mà em cứ nhỏ bé mong manh như vậy, phải có ai đó chở che cho em chứ, người đó… có thể là anh không?

Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu ngày tháng, nhắn tin cho nhau rất nhiều trong những đêm thức khuya ôn bài. Những buổi sáng mùa đông rét mướt còn ướt đẫm hơi sương, em xuất hiện với chiếc bánh mì còn nóng hổi trên tay. Nụ cười ấy lúc nào cũng khiến anh say đắm như phút ban đầu. Cái chạm môi thật khẽ quyện hơi men mình đã trao nhau mùa đông năm ấy vẫn còn khiến tim anh đập mạnh mỗi khi nhớ lại.
Chúng ta đã bên cạnh nhau lâu như vậy, cùng sẻ chia cho nhau niềm vui, nỗi buồn, có với nhau rất nhiều kỷ niệm, nhưng chúng ta là gì của nhau? Là bạn thân? Là tri kỷ? Hay là một tình yêu thoáng qua cuộc đời nhau? Không! Chúng ta không là gì của nhau cả. Bàn tay em chưa một lần chìa ra cho anh nắm. Bờ vai anh, em chưa một lần muốn tựa vào. Bởi vì người em chọn không phải là anh.
Anh còn biết làm gì ngoài việc bên em với tư cách một người bạn thân? Bởi vì chỉ có như vậy anh mới được ở bên em mỗi ngày, được ngồi lặng im nghe em khóc nấc lên mỗi khi anh ta làm em buồn. Tình yêu của anh, anh chôn kín tận đáy lòng, một tình yêu mà em chưa bao giờ biết đến. Anh ta là một gã tệ như vậy, làm đau em hết lần này đến lần khác mà sao em vẫn yêu? Em từng bảo ở bên anh em cảm thấy rất yên bình, vậy tại sao em chưa bao giờ nhìn về phía anh một lần?

Người khác nhìn vào sẽ bảo chúng ta khờ dại, nhưng không sao cả, có si mê, có khờ dại thì mới là yêu. Như trái tim anh dõi theo em, còn trái tim em lại cứ dõi theo người ấy. Cuối cùng, chúng ta chẳng ai có được hạnh phúc trọn vẹn cả. Nhưng vẫn cứ yêu thôi, vì trái tim anh cần em, chỉ đơn giản như vậy.
Có đôi khi ta đem cả tấm chân tình cũng không chạm nổi trái tim ai đó. Đến một lúc nào đó khi tình yêu làm em mỏi mệt, hãy cứ yên tâm bởi vì anh vẫn ở đây cho em bình yên. Nhưng đến một lúc nào đó, em có thể chạm khẽ vào trái tim anh một chút không?
© Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hằng Nga
Là ánh mắt chúng ta vô tình chạm phải nhau lần đầu gặp gỡ. Nụ cười em như mùa thu tỏa nắng, để rồi nụ cười ấy đã theo anh đến suốt cuộc đời. Như một thi sĩ nào đó đã viết: “Nàng trao một nửa nụ cười/ Mà ta mất cả cuộc đời để quên.” Kể từ giây phút đó, anh biết trong trái tim này chỉ có nụ cười ấy mà thôi.

Nhiều lần vô thức đưa tay ra định chạm vào mái tóc em, rồi bàn tay chợt khựng lại, chơi vơi giữa không gian. Anh đâu có tư cách gì để được chạm vào mái tóc của em. Chỉ một cái chạm khẽ, anh cũng không thể.

Tình yêu là cảm giác rung động sau những cái chạm tay thật khẽ.
Anh chỉ là một gã khờ mơ mộng, chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì. Trái tim lần đầu biết rung lên những nhịp đập ngây thơ. Tin vào lời những bài hát, tin vào những điều viển vông rằng chỉ cần trao đi tình yêu chân thành thì có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Lần đầu tiên nhìn thấy em khẽ run lên trong những cơn gió heo may se lạnh, anh đã muốn che chở cho em mãi. Những cơn gió cứ se sắt như thế mà em cứ nhỏ bé mong manh như vậy, phải có ai đó chở che cho em chứ, người đó… có thể là anh không?

Chúng ta đã bên cạnh nhau lâu như vậy, cùng sẻ chia cho nhau niềm vui, nỗi buồn, có với nhau rất nhiều kỷ niệm, nhưng chúng ta là gì của nhau? Là bạn thân? Là tri kỷ? Hay là một tình yêu thoáng qua cuộc đời nhau? Không! Chúng ta không là gì của nhau cả. Bàn tay em chưa một lần chìa ra cho anh nắm. Bờ vai anh, em chưa một lần muốn tựa vào. Bởi vì người em chọn không phải là anh.
Anh còn biết làm gì ngoài việc bên em với tư cách một người bạn thân? Bởi vì chỉ có như vậy anh mới được ở bên em mỗi ngày, được ngồi lặng im nghe em khóc nấc lên mỗi khi anh ta làm em buồn. Tình yêu của anh, anh chôn kín tận đáy lòng, một tình yêu mà em chưa bao giờ biết đến. Anh ta là một gã tệ như vậy, làm đau em hết lần này đến lần khác mà sao em vẫn yêu? Em từng bảo ở bên anh em cảm thấy rất yên bình, vậy tại sao em chưa bao giờ nhìn về phía anh một lần?

Có đôi khi ta đem cả tấm chân tình cũng không chạm nổi trái tim ai đó. Đến một lúc nào đó khi tình yêu làm em mỏi mệt, hãy cứ yên tâm bởi vì anh vẫn ở đây cho em bình yên. Nhưng đến một lúc nào đó, em có thể chạm khẽ vào trái tim anh một chút không?
© Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hằng Nga
Thành Viên:
Nguyễn Hằng Nga
Bình luận (0)