Cuộc đời có bao nhiêu ngày vui?
Tác giả:
Lê Thị Thúy Nhân
Giọng đọc:
Hằng Nga
24/03/2017 11933
00:00
05:00
blogradio.vn - Tôi thấy nuối tiếc cho những người trót bỏ lỡ nhau. Họ quay lưng bước đi về hướng không có lòng mình ở đó vì những lý do được tạo ra bởi thời gian vô tình. Tìm kiếm một người cùng chung nhịp đập với mình trên thế gian nào có dễ dàng, nhưng họ chọn buông nhau giữa những dòng đời vừa quen, vừa lạ. Họ từ bỏ yêu thương để tìm kiếm cô đơn và tuyệt vọng, họ đi tìm tình yêu khác khi lòng đã sứt mẻ đôi phần.
Ai ở trong đời cũng ít nhất một lần tự hỏi:
“Khi mình chết có ai buồn không?”
Câu trả lời của tôi là có, dù bạn là ai đi chăng nữa, khi bạn nằm xuống sẽ có ít nhất một người buồn. Người sinh ra bạn có thể ra đi trước bạn nhưng họ vẫn buồn vì bạn đã không còn trên trần thế, người thương yêu bạn sẽ buồn vì bạn đã chẳng còn tồn tại trên thế gian và ở bên cạnh họ.
Tôi muốn sống chậm lại, để kịp yêu thương những gì đáng để thương yêu. Ôm lấy những gì mình cảm thấy rung động, nói với người mình yêu rằng mình thương họ biết bao. Tôi sẽ đi đến những nơi chưa đến, làm những chuyện chưa làm và hoàn thành nốt những dự định của tuổi trẻ và nằm xuống ở một nơi nào đấy, tan ra bởi một làn gió nào đấy và hòa vào một dòng sông nào đấy thân quen!
Đời người lắm những nỗi buồn và rất ít những ngày vui vẻ, rất hiếm khi chúng ta sống cho mình và hoài bão của bản thân. Những sở thích đôi khi bị kiềm hãm bởi cơm áo gạo tiền và những lo toan trong cuộc sống. Có thể, vì một người nào đó mình trót thương mà mình không thể là mình. Tình cảm là món nợ ân tình lớn nhất mà con người không thể trả, con người ta cứ thích hẹn ở kiếp sau.
Liệu ở cuối con đường có ai đợi mình? Trao cho mình thứ hạnh phúc giản dị từng mong ước. Liệu sau những ngày mệt mỏi, tất bật trên đường đời, về đến nhà có thấy những ngọn đèn hắt từ ô cửa nhỏ, có ai đó chờ cơm?

Đôi lúc muốn tự yêu lấy chính bản thân mình trước nhất, bởi đôi khi mình buồn vui toàn vì những thứ người mình thương mang lại. Cảm thấy cảm xúc con người sao mà phụ thuộc vào người khác quá, trái tim lẫn khối óc là của mình, mà mang tâm tư đặt vào lòng bàn tay người khác. Họ vò như một tờ giấy nhớ, rồi vứt ở đâu đâu!
Người ta thật lạ phải không? Muốn yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thật ra nó không lạ lẫm lắm đâu, vì con người ta sợ tổn thương sau những lần vấp ngã, như câu nói “Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng!”. Ai cũng biết nói con người không ai giống ai, nhưng người ta lại sợ những tổn thương bởi tâm lý đánh đồng mọi thứ với nhau, nói thương thì không phải, nói ghét cũng không đúng, chuyện của cảm xúc rất phức tạp. Nó làm ngày của mình buồn!
Nắm, buông – người ta sợ nhất là những thứ lưng chừng, nhưng vẫn khát khao nắm được trong lòng bàn tay niềm hạnh phúc giản dị. Tôi thương hại cho những điều ngộ nhận, bởi vì khao khát quá, nên người ta hay ngộ nhận những thứ na ná tình yêu. Tình yêu của con người nằm ở những điều nhận và cho, nhưng không phải cứ nhận và cho là tình yêu. Tình thương giữa người và người, có những thứ dịu dàng nhưng nguy hiểm như thế!
Tôi thấy ngưỡng mộ những mối tình câm, những chuyện tình đơn phương như làn gió một chiều ngoài đại lộ, mạnh mẽ và khô khốc. Những con người đi ngược chiều gió cuốn, đem lòng nhớ thương một người trong thinh lặng quả thật là dũng cảm, nhưng đó là dũng cảm một cách ngu ngốc và khờ dại. Phí hoài thanh xuân và nhiệt huyết để chờ đợi một người trong hư vô. Câu hỏi muôn thuở là…có đáng hay không?

Tôi thấy nuối tiếc cho những người trót bỏ lỡ nhau. Họ quay lưng bước đi về hướng không có lòng mình ở đó vì những lý do được tạo ra bởi thời gian vô tình. Tìm kiếm một người cùng chung nhịp đập với mình trên thế gian nào có dễ dàng, nhưng họ chọn buông nhau giữa những dòng đời vừa quen, vừa lạ. Họ từ bỏ yêu thương để tìm kiếm cô đơn và tuyệt vọng, họ đi tìm tình yêu khác khi lòng đã sứt mẻ đôi phần, đôi phần đó tôi nói về chung thủy. Họ nào nghĩ về dài lâu!
Tôi thấy buồn cho những ngày phí phạm của chính mình và những lần từ chối tình yêu gõ cửa. Tôi chọn cô đơn, tôi chọn công việc và tự tôn thay gì gìn giữ những điều thiêng liêng trong cuộc đời. Tôi chọn đau thương thay vì hạnh phúc, tôi chọn nghiệt ngã, đắng cay thay vì bình yên. Tôi chọn tuổi trẻ đi và đến, tôi chọn đổi thay và lòng tham thay vì chấp nhận những thứ mình có. Tôi không tốt vì đã chọn thế, nhưng đó là tuổi trẻ của tôi.
Tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất cho kiếp này, tôi có nuối tiếc cho những ngày đã qua nhưng khi biết nhìn lại thì tôi biết đó chính là tuổi trẻ của mình. Sau này, khi đi qua những ngày xuân xanh ấy, tôi biết mình sai ở đâu, mình đã làm ai buồn, mình đã đi qua thanh xuân của bao nhiêu người và để lại bao nhiêu cay đắng cho mình và người ấy. Hay đó đơn giản chỉ là duyên phận.
Tôi thấy mình trưởng thành sau mỗi lần tạm biệt với một mối quan hệ, có thể là ly tan đau đớn, có thể là chia cách bình yên, có thể là lặng yên xa xôi và không kịp nói một lời. Nhưng sau tất cả, tình yêu chỉ có thể kết luận khi biết ai đó là người cuối cùng ở lại. Tôi chọn người ấy vì biết người thương tôi bằng năm tháng, không chỉ bằng những cảm xúc bình thường của một con người. Người dắt một người ra khỏi nỗi cô đơn!
© Thúy Nhân – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
***
Ai ở trong đời cũng ít nhất một lần tự hỏi:
“Khi mình chết có ai buồn không?”
Câu trả lời của tôi là có, dù bạn là ai đi chăng nữa, khi bạn nằm xuống sẽ có ít nhất một người buồn. Người sinh ra bạn có thể ra đi trước bạn nhưng họ vẫn buồn vì bạn đã không còn trên trần thế, người thương yêu bạn sẽ buồn vì bạn đã chẳng còn tồn tại trên thế gian và ở bên cạnh họ.
Tôi muốn sống chậm lại, để kịp yêu thương những gì đáng để thương yêu. Ôm lấy những gì mình cảm thấy rung động, nói với người mình yêu rằng mình thương họ biết bao. Tôi sẽ đi đến những nơi chưa đến, làm những chuyện chưa làm và hoàn thành nốt những dự định của tuổi trẻ và nằm xuống ở một nơi nào đấy, tan ra bởi một làn gió nào đấy và hòa vào một dòng sông nào đấy thân quen!
Đời người lắm những nỗi buồn và rất ít những ngày vui vẻ, rất hiếm khi chúng ta sống cho mình và hoài bão của bản thân. Những sở thích đôi khi bị kiềm hãm bởi cơm áo gạo tiền và những lo toan trong cuộc sống. Có thể, vì một người nào đó mình trót thương mà mình không thể là mình. Tình cảm là món nợ ân tình lớn nhất mà con người không thể trả, con người ta cứ thích hẹn ở kiếp sau.
Liệu ở cuối con đường có ai đợi mình? Trao cho mình thứ hạnh phúc giản dị từng mong ước. Liệu sau những ngày mệt mỏi, tất bật trên đường đời, về đến nhà có thấy những ngọn đèn hắt từ ô cửa nhỏ, có ai đó chờ cơm?

Đôi lúc muốn tự yêu lấy chính bản thân mình trước nhất, bởi đôi khi mình buồn vui toàn vì những thứ người mình thương mang lại. Cảm thấy cảm xúc con người sao mà phụ thuộc vào người khác quá, trái tim lẫn khối óc là của mình, mà mang tâm tư đặt vào lòng bàn tay người khác. Họ vò như một tờ giấy nhớ, rồi vứt ở đâu đâu!
Người ta thật lạ phải không? Muốn yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thật ra nó không lạ lẫm lắm đâu, vì con người ta sợ tổn thương sau những lần vấp ngã, như câu nói “Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng!”. Ai cũng biết nói con người không ai giống ai, nhưng người ta lại sợ những tổn thương bởi tâm lý đánh đồng mọi thứ với nhau, nói thương thì không phải, nói ghét cũng không đúng, chuyện của cảm xúc rất phức tạp. Nó làm ngày của mình buồn!
Nắm, buông – người ta sợ nhất là những thứ lưng chừng, nhưng vẫn khát khao nắm được trong lòng bàn tay niềm hạnh phúc giản dị. Tôi thương hại cho những điều ngộ nhận, bởi vì khao khát quá, nên người ta hay ngộ nhận những thứ na ná tình yêu. Tình yêu của con người nằm ở những điều nhận và cho, nhưng không phải cứ nhận và cho là tình yêu. Tình thương giữa người và người, có những thứ dịu dàng nhưng nguy hiểm như thế!
Tôi thấy ngưỡng mộ những mối tình câm, những chuyện tình đơn phương như làn gió một chiều ngoài đại lộ, mạnh mẽ và khô khốc. Những con người đi ngược chiều gió cuốn, đem lòng nhớ thương một người trong thinh lặng quả thật là dũng cảm, nhưng đó là dũng cảm một cách ngu ngốc và khờ dại. Phí hoài thanh xuân và nhiệt huyết để chờ đợi một người trong hư vô. Câu hỏi muôn thuở là…có đáng hay không?

Tôi thấy nuối tiếc cho những người trót bỏ lỡ nhau. Họ quay lưng bước đi về hướng không có lòng mình ở đó vì những lý do được tạo ra bởi thời gian vô tình. Tìm kiếm một người cùng chung nhịp đập với mình trên thế gian nào có dễ dàng, nhưng họ chọn buông nhau giữa những dòng đời vừa quen, vừa lạ. Họ từ bỏ yêu thương để tìm kiếm cô đơn và tuyệt vọng, họ đi tìm tình yêu khác khi lòng đã sứt mẻ đôi phần, đôi phần đó tôi nói về chung thủy. Họ nào nghĩ về dài lâu!
Tôi thấy buồn cho những ngày phí phạm của chính mình và những lần từ chối tình yêu gõ cửa. Tôi chọn cô đơn, tôi chọn công việc và tự tôn thay gì gìn giữ những điều thiêng liêng trong cuộc đời. Tôi chọn đau thương thay vì hạnh phúc, tôi chọn nghiệt ngã, đắng cay thay vì bình yên. Tôi chọn tuổi trẻ đi và đến, tôi chọn đổi thay và lòng tham thay vì chấp nhận những thứ mình có. Tôi không tốt vì đã chọn thế, nhưng đó là tuổi trẻ của tôi.
Tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất cho kiếp này, tôi có nuối tiếc cho những ngày đã qua nhưng khi biết nhìn lại thì tôi biết đó chính là tuổi trẻ của mình. Sau này, khi đi qua những ngày xuân xanh ấy, tôi biết mình sai ở đâu, mình đã làm ai buồn, mình đã đi qua thanh xuân của bao nhiêu người và để lại bao nhiêu cay đắng cho mình và người ấy. Hay đó đơn giản chỉ là duyên phận.
Tôi thấy mình trưởng thành sau mỗi lần tạm biệt với một mối quan hệ, có thể là ly tan đau đớn, có thể là chia cách bình yên, có thể là lặng yên xa xôi và không kịp nói một lời. Nhưng sau tất cả, tình yêu chỉ có thể kết luận khi biết ai đó là người cuối cùng ở lại. Tôi chọn người ấy vì biết người thương tôi bằng năm tháng, không chỉ bằng những cảm xúc bình thường của một con người. Người dắt một người ra khỏi nỗi cô đơn!
© Thúy Nhân – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Thành Viên:
Lê Thị Thúy Nhân
Bình luận (0)