So young – ai nỡ đặt tình yêu lên bàn cân
Tác giả:
Lê Thị Thúy Nhân
Giọng đọc:
Hằng Nga
12/05/2017 2604
00:00
05:00
blogradio.vn - Vì tình cảm, họ cứ cuốn lấy nhau giữa vòng tròn danh lợi, tình yêu, không một ai trong ba người biết chấp nhận rằng không thể tham lam có cả danh vọng lẫn tiền tài. Vì tự tin mình còn trẻ, nên ai cũng muốn có trong tay tất cả, không màn đến việc tổn thương chính mình và người mình yêu.
Anh có thích nước Mỹ không là câu chuyện về một cô gái mà cả hai người con trai cô yêu hết lòng đều từ bỏ cô để đến nước Mỹ xa xôi, vì một tương lai tốt đẹp hơn. Để rồi, cô bị ám ảnh đến nỗi, sau này bất cứ người con trai nào đến với cô cũng nhận được câu hỏi đầu tiên là “Anh có thích nước Mỹ không?”
Trong chương trình Yêu điện ảnh của tuần này, mời bạn đến với một bài viết rất tâm đắc của tác giả Thúy Nhân về bộ phim truyền hình So young, đây là bộ phim chuyển thể của tiểu thuyết Anh có thích nước Mỹ không?
Con người không phải cứ yêu là sẽ ở bên nhau. Tôi đã hiểu sâu sắc điều này khi theo dõi 40 tập phim Gửi thời thanh xuân (So young 2016). Đây là bộ phim Trung Quốc được chuyển thể từ tiểu thuyết Anh có thích nước Mỹ không của tác giả Tân Di Ổ.
Những thước phim xoay quanh chuyện tình tay ba giữa Trịnh Vy, Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh, mối quan hệ hư hư thực thực kéo dài từ thời đại học cho đến khi cả ba ra trường. Vì tình cảm, họ cứ cuốn lấy nhau giữa vòng tròn danh lợi, tình yêu, không một ai trong ba người biết chấp nhận rằng không thể tham lam có cả danh vọng lẫn tình yêu. Vì tự tin mình còn trẻ, nên ai cũng muốn có trong tay tất cả, không màng đến việc tổn thương chính mình và người mình yêu.

Những tập đầu tiên khắc họa chuyện tình thanh mai trúc mã giữa Trịnh Vy và Lâm Tĩnh, khung hình trong veo, diễn xuất tự nhiên của hai nhân vật đưa chúng ta về thời hoa mộng. Ai cũng đã từng mơ một cái kết đẹp cho chuyện của chính mình, nhưng chính vào giây phút chạm tay vào hạnh phúc thì mọi thứ vỡ tan. Trịnh Vy cũng vậy, cô bàng hoàng nhận được tin Lâm Tĩnh xuất ngoại học tập, trong khi trước đó anh đã hứa sẽ ở lại làm nghiên cứu sinh cho trường đại học và chăm sóc cô bạn nhỏ Trịnh Vy trong những năm tháng sinh viên của cô. Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, Lâm Tĩnh ra đi quá đột ngột làm cô không thể nào chấp nhận sự thật. Nhưng chính cô cũng không biết, Lâm Tĩnh quyết định đi du học là vì cô, để mẹ anh không tiết lộ một bí mật làm cô đau lòng. Năm tháng đó, người ta gọi là bỏ lỡ, một kẻ ngỡ vô tình mà lại hữu tình, một kẻ ngỡ hữu tình mà lại vô tâm.
Người đã ra đi, kẻ ở lại cũng phải tiếp tục sống. Cô gặp gỡ và quen biết những người bạn tốt, trong đó có một Hứa Khai Dương vì một “nụ hôn sự cố” mà yêu đơn phương cô sâu đậm, mặc kệ cô đã phải lòng một Trần Hiếu Chính nghèo rớt mồng tơi, anh vẫn ở phía sau bảo vệ “tiểu ngọc diện phi long” của mình. Trần Hiếu Chính là một chàng trai có năng lực, có tài nhưng nhu nhược và hèn nhát. Vì là thương nên Trịnh Vy chấp nhận ở bên Trần Hiếu Chính, dù anh không có thứ gì để cho cô ngoài sự nâng niu. Cô yêu anh, mặc Hứa Khai Dương bao lần bảo cô ngu dại, mặc mẹ anh làm khó làm dễ, mặc chính mình thương tổn để lấy lại việc làm thêm cho Trần Hiếu Chính. Có một phân cảnh làm tôi rất đau lòng, đó chính là lúc Trần Hiếu Chính cắt móng tay cho Trịnh Vy, cô đã nói với anh rằng: “Sau này không được cắt móng tay cho ai hết, ngoài em!”. Từng chút, từng chút tình tiết biên kịch khéo léo thêm vào càng vẽ lên một tình yêu đẹp đẽ. Thế mới nói, những thứ càng đẹp đẽ đến lúc mất đi sẽ làm cho người ta càng đau đớn.

Và mất đi như một điều tất yếu xảy ra, Trần Hiếu Chính quyết định đi du học, dù Trịnh Vy nói sẽ chờ nhưng anh lại đáp trả lại sự mong đợi đó bằng một câu nói vô tình: “Em đừng chờ, vì chưa chắc anh sẽ trở về!”
“Vy Vy, rồi một ngày em sẽ hiểu. Con người phải thương mình trước nhất. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng!”
Lời nói là vậy, nhưng bản thân Trần Hiếu Chính cũng không phải chỉ biết yêu mình, anh từng nắm lấy hai bàn tay của Trịnh Vy mà tự hỏi bản thân rằng mình có thể giữ cho bàn tay này mãi được đẹp đẽ như thế này không. Không phải anh không yêu Trịnh Vy, mà là vì quá yêu nên anh phải rời đi, nếu ở lại anh cũng không thể cho cô cuộc sống mà anh muốn thấy. Anh biết Trịnh Vy có thể chờ, có thể chịu khổ vì anh, nhưng anh thì không muốn.
Ra nước ngoài, anh vô tình biết được Lâm Tĩnh là bạn trai cũ của Trịnh Vy, nhưng anh vẫn hèn mọn mà giấu giếm để Lâm Tĩnh bảo bọc và chỉ dẫn anh khi còn ở nước ngoài. Có nhiều người phán xét hành động này của Trần Hiếu Chính là thủ đoạn, nhưng nếu không thủ đoạn làm sao anh có thể sống được khi hoàn cảnh nhà mình thiếu trước hụt sau?

Cả hai người cùng về nước, cùng gặp lại Trịnh Vy, cùng bị cuốn vào vòng tròn lợi danh và tình ái. Trịnh Vy chọn tình cảm, Trần Hiếu Chính chọn lợi ích và toan tính. Lâm Tĩnh chọn Trịnh Vy và kí ức ngày xưa, nên anh đã rời bỏ vòng tròn luẩn quẩn đó mà ở bên cô. Trịnh Vy vì thất vọng trước con người của Trần Hiếu Chính mà rời bỏ anh, trở về với Lâm Tĩnh đầy bao dung và trưởng thành. Tuy đó không phải là người đàn ông mà cô yêu nhất nhưng đó là bến đỗ bình yên của Trịnh Vy sau những tranh đấu, giành giật trên thương trường. Còn Trần Hiếu Chính, anh không phải là tình đầu của cô, người cô trao nụ hôn đầu cũng không phải là anh, nhưng anh là người đã cùng cô trải qua những tháng ngày đẹp nhất của tuổi thanh xuân, vì anh mà yêu đến dại khờ, đợi chờ đến cạn cùng sức lực.
Tác giả Tân Di Ổ nói rằng: “Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.”
Cuộc đời này không phải không tồn tại tình yêu, nhưng có hạnh phúc hay không có lẽ nằm ở sự lựa chọn. Trịnh Vy không chọn Trần Hiếu Chính, nhưng không có nghĩa cô không yêu anh. Chỉ là tình yêu khiến trái tim cô mệt quá, cô cần bình yên nên cô nắm lấy bàn tay Lâm Tĩnh, chọn chung thân cuộc đời.
© Thúy Nhân – blogradio.vn
Dẫu biết ta chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu và sự nghiệp khi ta còn trẻ, nhưng ai nỡ đặt tình yêu lên bàn cân. Sẽ thật khó để nói chúng ta nên lựa chọn điều gì. Có lẽ mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình và phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Mong rằng các bạn sẽ luôn sáng suốt để có sự lựa chọn đúng nhất cho bản thân mình nhé!
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất chương trình: Hằng Nga
***

Chúng ta đã từng nghe rất nhiều lần câu nói rằng: “Khi còn trẻ, ta chẳng thể có cả tình yêu lẫn sự nghiệp đâu”. Thật đúng như vậy, khi còn trẻ, nếu chọn tình yêu thì sẽ phải chấp nhận hy sinh sự nghiệp, nhưng khi chưa có gì trong tay thì cũng chẳng thể nuôi nổi tình yêu. Hiện thực cuộc sống luôn khắc nghiệt phũ phàng như thế. Đôi khi người ta buộc phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp mà sự lựa chọn nào cũng khiến người ta đau lòng.
Anh có thích nước Mỹ không là câu chuyện về một cô gái mà cả hai người con trai cô yêu hết lòng đều từ bỏ cô để đến nước Mỹ xa xôi, vì một tương lai tốt đẹp hơn. Để rồi, cô bị ám ảnh đến nỗi, sau này bất cứ người con trai nào đến với cô cũng nhận được câu hỏi đầu tiên là “Anh có thích nước Mỹ không?”
Trong chương trình Yêu điện ảnh của tuần này, mời bạn đến với một bài viết rất tâm đắc của tác giả Thúy Nhân về bộ phim truyền hình So young, đây là bộ phim chuyển thể của tiểu thuyết Anh có thích nước Mỹ không?
***
Con người không phải cứ yêu là sẽ ở bên nhau. Tôi đã hiểu sâu sắc điều này khi theo dõi 40 tập phim Gửi thời thanh xuân (So young 2016). Đây là bộ phim Trung Quốc được chuyển thể từ tiểu thuyết Anh có thích nước Mỹ không của tác giả Tân Di Ổ.
Những thước phim xoay quanh chuyện tình tay ba giữa Trịnh Vy, Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh, mối quan hệ hư hư thực thực kéo dài từ thời đại học cho đến khi cả ba ra trường. Vì tình cảm, họ cứ cuốn lấy nhau giữa vòng tròn danh lợi, tình yêu, không một ai trong ba người biết chấp nhận rằng không thể tham lam có cả danh vọng lẫn tình yêu. Vì tự tin mình còn trẻ, nên ai cũng muốn có trong tay tất cả, không màng đến việc tổn thương chính mình và người mình yêu.

Những tập đầu tiên khắc họa chuyện tình thanh mai trúc mã giữa Trịnh Vy và Lâm Tĩnh, khung hình trong veo, diễn xuất tự nhiên của hai nhân vật đưa chúng ta về thời hoa mộng. Ai cũng đã từng mơ một cái kết đẹp cho chuyện của chính mình, nhưng chính vào giây phút chạm tay vào hạnh phúc thì mọi thứ vỡ tan. Trịnh Vy cũng vậy, cô bàng hoàng nhận được tin Lâm Tĩnh xuất ngoại học tập, trong khi trước đó anh đã hứa sẽ ở lại làm nghiên cứu sinh cho trường đại học và chăm sóc cô bạn nhỏ Trịnh Vy trong những năm tháng sinh viên của cô. Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, Lâm Tĩnh ra đi quá đột ngột làm cô không thể nào chấp nhận sự thật. Nhưng chính cô cũng không biết, Lâm Tĩnh quyết định đi du học là vì cô, để mẹ anh không tiết lộ một bí mật làm cô đau lòng. Năm tháng đó, người ta gọi là bỏ lỡ, một kẻ ngỡ vô tình mà lại hữu tình, một kẻ ngỡ hữu tình mà lại vô tâm.
Người đã ra đi, kẻ ở lại cũng phải tiếp tục sống. Cô gặp gỡ và quen biết những người bạn tốt, trong đó có một Hứa Khai Dương vì một “nụ hôn sự cố” mà yêu đơn phương cô sâu đậm, mặc kệ cô đã phải lòng một Trần Hiếu Chính nghèo rớt mồng tơi, anh vẫn ở phía sau bảo vệ “tiểu ngọc diện phi long” của mình. Trần Hiếu Chính là một chàng trai có năng lực, có tài nhưng nhu nhược và hèn nhát. Vì là thương nên Trịnh Vy chấp nhận ở bên Trần Hiếu Chính, dù anh không có thứ gì để cho cô ngoài sự nâng niu. Cô yêu anh, mặc Hứa Khai Dương bao lần bảo cô ngu dại, mặc mẹ anh làm khó làm dễ, mặc chính mình thương tổn để lấy lại việc làm thêm cho Trần Hiếu Chính. Có một phân cảnh làm tôi rất đau lòng, đó chính là lúc Trần Hiếu Chính cắt móng tay cho Trịnh Vy, cô đã nói với anh rằng: “Sau này không được cắt móng tay cho ai hết, ngoài em!”. Từng chút, từng chút tình tiết biên kịch khéo léo thêm vào càng vẽ lên một tình yêu đẹp đẽ. Thế mới nói, những thứ càng đẹp đẽ đến lúc mất đi sẽ làm cho người ta càng đau đớn.

Và mất đi như một điều tất yếu xảy ra, Trần Hiếu Chính quyết định đi du học, dù Trịnh Vy nói sẽ chờ nhưng anh lại đáp trả lại sự mong đợi đó bằng một câu nói vô tình: “Em đừng chờ, vì chưa chắc anh sẽ trở về!”
“Vy Vy, rồi một ngày em sẽ hiểu. Con người phải thương mình trước nhất. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng!”
Lời nói là vậy, nhưng bản thân Trần Hiếu Chính cũng không phải chỉ biết yêu mình, anh từng nắm lấy hai bàn tay của Trịnh Vy mà tự hỏi bản thân rằng mình có thể giữ cho bàn tay này mãi được đẹp đẽ như thế này không. Không phải anh không yêu Trịnh Vy, mà là vì quá yêu nên anh phải rời đi, nếu ở lại anh cũng không thể cho cô cuộc sống mà anh muốn thấy. Anh biết Trịnh Vy có thể chờ, có thể chịu khổ vì anh, nhưng anh thì không muốn.
Ra nước ngoài, anh vô tình biết được Lâm Tĩnh là bạn trai cũ của Trịnh Vy, nhưng anh vẫn hèn mọn mà giấu giếm để Lâm Tĩnh bảo bọc và chỉ dẫn anh khi còn ở nước ngoài. Có nhiều người phán xét hành động này của Trần Hiếu Chính là thủ đoạn, nhưng nếu không thủ đoạn làm sao anh có thể sống được khi hoàn cảnh nhà mình thiếu trước hụt sau?

Cả hai người cùng về nước, cùng gặp lại Trịnh Vy, cùng bị cuốn vào vòng tròn lợi danh và tình ái. Trịnh Vy chọn tình cảm, Trần Hiếu Chính chọn lợi ích và toan tính. Lâm Tĩnh chọn Trịnh Vy và kí ức ngày xưa, nên anh đã rời bỏ vòng tròn luẩn quẩn đó mà ở bên cô. Trịnh Vy vì thất vọng trước con người của Trần Hiếu Chính mà rời bỏ anh, trở về với Lâm Tĩnh đầy bao dung và trưởng thành. Tuy đó không phải là người đàn ông mà cô yêu nhất nhưng đó là bến đỗ bình yên của Trịnh Vy sau những tranh đấu, giành giật trên thương trường. Còn Trần Hiếu Chính, anh không phải là tình đầu của cô, người cô trao nụ hôn đầu cũng không phải là anh, nhưng anh là người đã cùng cô trải qua những tháng ngày đẹp nhất của tuổi thanh xuân, vì anh mà yêu đến dại khờ, đợi chờ đến cạn cùng sức lực.
Tác giả Tân Di Ổ nói rằng: “Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.”
Cuộc đời này không phải không tồn tại tình yêu, nhưng có hạnh phúc hay không có lẽ nằm ở sự lựa chọn. Trịnh Vy không chọn Trần Hiếu Chính, nhưng không có nghĩa cô không yêu anh. Chỉ là tình yêu khiến trái tim cô mệt quá, cô cần bình yên nên cô nắm lấy bàn tay Lâm Tĩnh, chọn chung thân cuộc đời.
© Thúy Nhân – blogradio.vn
Dẫu biết ta chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu và sự nghiệp khi ta còn trẻ, nhưng ai nỡ đặt tình yêu lên bàn cân. Sẽ thật khó để nói chúng ta nên lựa chọn điều gì. Có lẽ mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình và phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Mong rằng các bạn sẽ luôn sáng suốt để có sự lựa chọn đúng nhất cho bản thân mình nhé!
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất chương trình: Hằng Nga
Thành Viên:
Lê Thị Thúy Nhân
Bình luận (0)