Thơ Radio: Phố chẳng còn ôm em khi trời trở gió
Tác giả:
Nguyễn Công Tậu
Duy Duy
Giọng đọc:
Tuấn Anh
Titi
07/09/2017 2
00:00
05:00
blogradio.vn - Những cơn gió heo may đã bắt đầu xao xác khắp nẻo, lá chầm chậm chuyển vàng, trời xanh màu bình yên, và dòng sông cũng không còn vội vã như những ngày mùa hạ nữa. Cả đất trời dường như tĩnh lại, chầm chậm xoay theo điệu nhạc thu. Những nỗi nhớ, những kỷ niệm đã cũ, những tổn thương ta từng mang – dường như cũng dịu lại trong sự êm đềm của mùa thu. Mời bạn cùng blogradio đến với những vần thơ thu nhẹ nhàng mà không kém phần da diết.

Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa? (Nguyễn Công Tậu)
Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa?
Người ấy có nắm tay dắt em qua những con đường lá đổ?
Có ngắt những bông hoa đang ngạt ngào giữa phố?
Cài lên mái tóc dài và hôn nhẹ không em?
Người ấy có dẫn em lượn Tây Hồ và dừng lại quán kem?
Ăn một que để cho người thấm lạnh
Và bàn tay kia có quàng sang bên cạnh?
Kéo em vào lòng ôm ấp những yêu thương?
Người ấy có cùng em lang thang trên những con đường?
Trong gió heo may để hít căng lồng ngực
Mùi hoa sữa nồng nàn và cốm Vòng thơm phức
Rồi nhấm nháp bên ly trà nơi góc phố thân quen?
Người ấy có quan tâm và chạy đến bên em?
Mỗi lúc em buồn, ngồi một mình bên cửa sổ
Ôm từ đằng sau và nhẹ nhàng dành dỗ
Có anh ở đây rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thu đã tới rồi một chiếc lá chơi vơi
Thấy lạnh hơn trong những chiều giông gió
Nỗi nhớ giăng giăng đầy con tim nhỏ
Những buổi hẹn hò trong tiết thu xưa...
Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa?
Đã chia xa mà vẫn quan tâm, vẫn lo lắng cho người ấy, dường như mùa thu đã khiến nỗi nhớ trở dậy, bâng khuâng. Một cô gái khác đứng trước mùa thu cũng cất lên những tiếng thơ dịu dàng, thiết tha. Mời bạn cùng dạo bước trên con phố thu của tác giả Hà Hạnh.

Để em đưa anh vào phố thu (Hà Hạnh)
Hãy để em đưa anh vào phố thu
Nơi có nắng vàng nhẹ đùa vờn mái tóc
Nơi gió lay mơn man hôn mí mắt
Hạ chia tay rủ lá đỏ rời cành.
Sắp thu rồi, trời sẽ lạnh đó anh!
Áo len mỏng khoác bờ vai hờ hững,
Mây nhẹ nhàng vắt tán cây lơ lửng,
Một nụ cười hòa tan gió nhẹ trôi.
Nâu đá nồng nàn nhẹ âu yếm làn môi
Trang sách ngỏ, chút hồn ai lơ đãng
Thoang thoảng đó đây hương thân quen ló dạng,
Hình như thu về, đón hoa sữa tỏa hương.
Thanh thản, an yên nhẹ dạo bước trên đường
Gió nghịch ngợm lùa ngón tay se lạnh
Mong tới thu này em có anh bên cạnh
Tay sưởi ấm tay cùng nhẹ bước chung đôi.
Cũng con phố đó, vẫn những sắc lá đỏ rực, nhưng giờ chỉ mình ta với mùa thu. Rồi cũng như lá kia sẽ úa tàn, sẽ lìa xa cây, chúng ta cũng trở thành hai người xa lạ? Ngay cả con phố quen kia, cũng trở thành con phố lạ, giống như cảm giác của tác giả Vịt Mập trong bài thơ Phố chẳng còn ôm em khi trời trở gió.

Phố chẳng còn ôm em khi trời trở gió (Vịt Mập)
Phố bây giờ lạnh lắm phải không anh?
Trời chuyển mùa, gió tung bờ tóc rối
Tình em thắm mà lòng anh chật chội
Làm sao tranh giành với hạnh phúc ngoài kia
Phố bây giờ chẳng còn biết sẻ chia
Biết em buồn mà vẫn vô tư lự
Vẫn nắng, vẫn mưa, khi ồn ào giận dữ
Chẳng thương em như quá khứ đã từng
Phố bây giờ chỉ còn biết dửng dưng
Giống như anh
Nhìn em khóc mà lặng thinh không nói
Cứ mặc em thôi, đến khi em mệt mỏi
Tự thương mình mà đứng dậy, lau sạch hết lấm lem
Có lẽ nước mắt người mặn hơn nước mắt em
Nên phố bây giờ chẳng còn ôm em khi trời trở gió
"Sẽ không rời xa nhau", câu hứa đành bỏ ngỏ
Phố bây giờ thành người lạ, đã từng quen...
Khi yêu một người, ta yêu cả con phố ta vẫn thường đón đưa, yêu cả góc quán quen hẹn hò, yêu cả hàng cây cùng người dạo bước qua, yêu cả màu hoa như màu áo người… Có lẽ yêu tha thiết và đậm sâu đến vậy, nên khi chia xa, ta vẫn chẳng thể quên nổi người. Khi mà con phố vẫn còn bóng hình của nỗi nhớ, con đường còn nhắc dấu chân, và tất cả những thứ xung quan ta vẫn gợi tới người. Duy Duy – tác giả bài thơ “Thành phố này chật quá phải không em” cũng đã viết những vần thơ bằng nỗi nhớ như vậy.

Thành phố này chật quá phải không em? (Duy Duy)
Thành phố này chật quá phải không em?
Con đường nào cũng ướt mèm nỗi nhớ,
Trong làn gió vẫn ấm nồng hơi thở,
Thì không rộng chỉ là cái cớ mà thôi.
Thành phố tuy nhỏ nhưng đâu thiếu niềm vui?
Mà ta cứ chờ đợi một nụ cười quen thuộc,
Chôn mình vào trong quá khứ bằng những ràng buộc,
Của một phần ký ức vốn chẳng muốn quên.
Những đường nhỏ của thành phố đã được đặt tên.
Thế nên là tự ta tuy rõ đường mà vẫn đi lạc,
Thả tâm hồn hòa vào trong từng nốt nhạc,
Và đôi chân cứ thế lạc bước trên lối ngày xưa.
Thành phố bây giờ ngày nắng cũng nhạt như mưa,
Vì chỉ còn ngày thương nhớ đong đầy trong khóe mắt.
Và những ngày bỗng dưng lòng quặn thắt,
Giọt mặn đắng không màu cứ lã chã rơi.
Thành phố đủ to để giấu đi một người,
Người đã thề sẽ bên ta đến cùng trời cuối đất,
Rồi cũng bước qua như chẳng có gì để mất,
Biến tình yêu thành một định nghĩa tầm thường.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Titi
Thực hiện: Tuấn Anh, Hằng Nga
Minh họa: Tuấn Anh

Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa? (Nguyễn Công Tậu)
Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa?
Người ấy có nắm tay dắt em qua những con đường lá đổ?
Có ngắt những bông hoa đang ngạt ngào giữa phố?
Cài lên mái tóc dài và hôn nhẹ không em?
Người ấy có dẫn em lượn Tây Hồ và dừng lại quán kem?
Ăn một que để cho người thấm lạnh
Và bàn tay kia có quàng sang bên cạnh?
Kéo em vào lòng ôm ấp những yêu thương?
Người ấy có cùng em lang thang trên những con đường?
Trong gió heo may để hít căng lồng ngực
Mùi hoa sữa nồng nàn và cốm Vòng thơm phức
Rồi nhấm nháp bên ly trà nơi góc phố thân quen?
Người ấy có quan tâm và chạy đến bên em?
Mỗi lúc em buồn, ngồi một mình bên cửa sổ
Ôm từ đằng sau và nhẹ nhàng dành dỗ
Có anh ở đây rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thu đã tới rồi một chiếc lá chơi vơi
Thấy lạnh hơn trong những chiều giông gió
Nỗi nhớ giăng giăng đầy con tim nhỏ
Những buổi hẹn hò trong tiết thu xưa...
Thu tới rồi em đã hẹn hò chưa?
Đã chia xa mà vẫn quan tâm, vẫn lo lắng cho người ấy, dường như mùa thu đã khiến nỗi nhớ trở dậy, bâng khuâng. Một cô gái khác đứng trước mùa thu cũng cất lên những tiếng thơ dịu dàng, thiết tha. Mời bạn cùng dạo bước trên con phố thu của tác giả Hà Hạnh.

Để em đưa anh vào phố thu (Hà Hạnh)
Hãy để em đưa anh vào phố thu
Nơi có nắng vàng nhẹ đùa vờn mái tóc
Nơi gió lay mơn man hôn mí mắt
Hạ chia tay rủ lá đỏ rời cành.
Sắp thu rồi, trời sẽ lạnh đó anh!
Áo len mỏng khoác bờ vai hờ hững,
Mây nhẹ nhàng vắt tán cây lơ lửng,
Một nụ cười hòa tan gió nhẹ trôi.
Nâu đá nồng nàn nhẹ âu yếm làn môi
Trang sách ngỏ, chút hồn ai lơ đãng
Thoang thoảng đó đây hương thân quen ló dạng,
Hình như thu về, đón hoa sữa tỏa hương.
Thanh thản, an yên nhẹ dạo bước trên đường
Gió nghịch ngợm lùa ngón tay se lạnh
Mong tới thu này em có anh bên cạnh
Tay sưởi ấm tay cùng nhẹ bước chung đôi.
Cũng con phố đó, vẫn những sắc lá đỏ rực, nhưng giờ chỉ mình ta với mùa thu. Rồi cũng như lá kia sẽ úa tàn, sẽ lìa xa cây, chúng ta cũng trở thành hai người xa lạ? Ngay cả con phố quen kia, cũng trở thành con phố lạ, giống như cảm giác của tác giả Vịt Mập trong bài thơ Phố chẳng còn ôm em khi trời trở gió.

Phố bây giờ lạnh lắm phải không anh?
Trời chuyển mùa, gió tung bờ tóc rối
Tình em thắm mà lòng anh chật chội
Làm sao tranh giành với hạnh phúc ngoài kia
Phố bây giờ chẳng còn biết sẻ chia
Biết em buồn mà vẫn vô tư lự
Vẫn nắng, vẫn mưa, khi ồn ào giận dữ
Chẳng thương em như quá khứ đã từng
Phố bây giờ chỉ còn biết dửng dưng
Giống như anh
Nhìn em khóc mà lặng thinh không nói
Cứ mặc em thôi, đến khi em mệt mỏi
Tự thương mình mà đứng dậy, lau sạch hết lấm lem
Có lẽ nước mắt người mặn hơn nước mắt em
Nên phố bây giờ chẳng còn ôm em khi trời trở gió
"Sẽ không rời xa nhau", câu hứa đành bỏ ngỏ
Phố bây giờ thành người lạ, đã từng quen...
Khi yêu một người, ta yêu cả con phố ta vẫn thường đón đưa, yêu cả góc quán quen hẹn hò, yêu cả hàng cây cùng người dạo bước qua, yêu cả màu hoa như màu áo người… Có lẽ yêu tha thiết và đậm sâu đến vậy, nên khi chia xa, ta vẫn chẳng thể quên nổi người. Khi mà con phố vẫn còn bóng hình của nỗi nhớ, con đường còn nhắc dấu chân, và tất cả những thứ xung quan ta vẫn gợi tới người. Duy Duy – tác giả bài thơ “Thành phố này chật quá phải không em” cũng đã viết những vần thơ bằng nỗi nhớ như vậy.

Thành phố này chật quá phải không em?
Con đường nào cũng ướt mèm nỗi nhớ,
Trong làn gió vẫn ấm nồng hơi thở,
Thì không rộng chỉ là cái cớ mà thôi.
Thành phố tuy nhỏ nhưng đâu thiếu niềm vui?
Mà ta cứ chờ đợi một nụ cười quen thuộc,
Chôn mình vào trong quá khứ bằng những ràng buộc,
Của một phần ký ức vốn chẳng muốn quên.
Những đường nhỏ của thành phố đã được đặt tên.
Thế nên là tự ta tuy rõ đường mà vẫn đi lạc,
Thả tâm hồn hòa vào trong từng nốt nhạc,
Và đôi chân cứ thế lạc bước trên lối ngày xưa.
Thành phố bây giờ ngày nắng cũng nhạt như mưa,
Vì chỉ còn ngày thương nhớ đong đầy trong khóe mắt.
Và những ngày bỗng dưng lòng quặn thắt,
Giọt mặn đắng không màu cứ lã chã rơi.
Thành phố đủ to để giấu đi một người,
Người đã thề sẽ bên ta đến cùng trời cuối đất,
Rồi cũng bước qua như chẳng có gì để mất,
Biến tình yêu thành một định nghĩa tầm thường.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Titi
Thực hiện: Tuấn Anh, Hằng Nga
Minh họa: Tuấn Anh
Thành Viên:
Nguyễn Công Tậu
Thành Viên:
Duy Duy
Bình luận (0)