Thơ Radio: Tháng ba về thương nhớ một mùa hoa
Tác giả:
Nguyễn Duy Phú
Lê Việt Hà
Giọng đọc:
Tuấn Anh
20/03/2018 28
00:00
05:00
Mỗi tháng trong năm đều có những loài hoa của riêng mình, tựa như mỗi cô gái có đều có những phục trang riêng để làm duyên. Chúng ta đã đi qua tháng của hoa mai, hoa đào, còn tháng Ba, bạn sẽ nhớ về loài hoa nào? Những cánh hoa cũng đẹp và mỏng manh như tình yêu, luôn gợi nhắc cho ta thật nhiều hoài niệm, nhớ thương. Hôm nay, thơ Radio xin gửi tới bạn chùm thơ – chùm hoa của tháng Ba. Mở đầu là sắc trắng tinh khôi và dịu dàng của những cánh hoa sưa.

Lỡ hẹn với hoa sưa (Lê Việt Hà)
Mỗi độ tháng Ba về
Hoa sưa nở trắng trời Hà Nội
Ngồi giữa lòng Sài Gòn, em bồi hồi tự hỏi
Anh… có còn nhớ em không?
Cuộc tình chúng mình bắt đầu vào những ngày cuối đông
Mối tình học trò cũng là mối tình đầu trong sáng
Đã từng hẹn thề sẽ bên nhau dẫu mưa dầm, nắng rạng
Thế mà một ngày nắng tắt, anh bỏ em đi.
Ngày ấy, anh từng ghé tai em thầm thì
Rằng Hà Nội có hoa gì đẹp lắm
Cánh hoa nhỏ xinh mà trắng muốt cả bầu trời xanh thẳm
“À, anh nhớ ra rồi, loài hoa ấy, hoa sưa.”
Năm ấy, cô gái mười bảy tuổi là em còn bé bỏng, ngây thơ
Vẫn háo hức, vẫn mong chờ vào những lời anh nói
Rằng một ngày nào đó,
Anh sẽ dẫn em sang kí túc xá Mễ Trì ngắm ánh mặt trời chiếu rọi
Vào từng chùm hoa sưa.
Đẹp ngây ngất lòng người!

Ấy thế mà mùa sưa ấy qua rồi
Nhiều mùa sưa sau cũng đi qua chưa một lần lỗi hẹn
Phố Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám hàng năm vẫn thân quen ngàn sắc trắng
Vậy mà anh vẫn chưa dẫn em đi.
Nếu ở Hà Nội thôi thì có khó gì
Em sẽ tự mình đi tìm loài hoa ấy
Nhưng giờ đây em đang ở giữa Sài Gòn xa hoa và bóng bẩy
Sài Gòn có nhiều, có đủ nhưng chẳng có hoa sưa.
Em vốn là đứa hoài cổ, hay nghĩ về những chuyện ngày xưa
Nghĩ về anh, về mối tình đầu dang dở
Cũng như nghĩ về hoa sưa, về cái thời mới tập yêu bỡ ngỡ
Em yêu hoa sưa cũng vì những kỷ niệm đã xa mờ.
Không biết anh có tò mò về em bây giờ
Đã trưởng thành thế nào sau biển bờ giông bão
Chẳng còn cô gái yêu anh nhiều như xưa anh vẫn bảo
Chỉ có tình yêu với hoa sưa vẫn bỏng cháy, lớn lao.
Nếu bây giờ em về Hà Nội tìm anh nói câu chào
Liệu anh có cùng em thực hiện lời hứa của thời áo trắng
Có dẫn em sang kí túc xá Mễ Trì vào một ngày tháng Ba, trời nắng
Để em một lần thôi lỡ hẹn với hoa sưa?
Những vần thơ cũng nhẹ nhàng rơi khẽ trong ta như những cánh hoa sưa. Hoa sưa nở chẳng báo trước và cũng biến mất chẳng để lại một lời nhắn nhủ. Một sớm nọ, ta bỗng nhận ra những cánh sưa đã nở trắng bên vòm trời, rơi trắng lối quen. Khoảnh khắc ấy cũng thật ngắn ngủi. Nhưng dẫu ngắn ngủi, cảm ơn hoa đã nở, cảm ơn người đã đến bên ta. Một sắc hoa khác của tháng Ba là sắc đỏ hoa gạo – màu đỏ như ngọn lửa nhỏ thao thức trong ta.

Nắng tháng Ba ai phơi mà thắm đỏ (Nguyen Thi Hoa Vien)
Tháng Ba về ai đem nắng ra phơi
Con đường vắng rụng rơi hoa gạo đỏ
Những đốm lửa giỡn đùa vui trong gió
Em đi tìm nơi nào đó không anh
Tháng Ba về từng sợi nắng mong manh
Đôi mắt biếc tròng trành trong gió sớm
Chùm hoa xoan tím tóc thề nghịch ngợm
Có lẽ đã chớm rét Nàng Bân
Tháng Ba rồi trời đất vẫn phân vân
Mùi hương bưởi bần thần trong giá lạnh
Em lại đi giữa mưa buồn nhặt nhạnh
Chút nồng nàn đặc quánh sắc hương yêu
Tháng Ba rồi từng hạt nắng liêu xiêu
Như nhắn gửi biết bao điều khờ dại
Về nơi ấy có một người mê mải
Gom vần thơ khắc khoải đến cho đời
Tháng Ba về chùm hoa gạo rụng rơi
Như hạt nắng...
Ai phơi...
Mà thắm đỏ!

Tháng Ba không chỉ khoác lên mình màu sưa trắng và màu gạo đỏ, nàng còn quyến rũ chúng ta bằng những làn hương thầm, ý nhị nhưng vương vấn – giống như chùm hoa bưởi một thời đã lặng lẽ tỏa hương trong bài thơ Hương thầm. Trong bài thơ tiếp theo của tác giả Nguyễn Duy Phú, ta sẽ gặp lại mùi hương ấy
Cô gái à chở tháng ba đi đâu? (Nguyễn Duy Phú)
Cô gái à chở tháng Ba đi đâu?
Hoa bưởi trắng rơi đầy con phố cũ
Gió đưa hương cho đôi chân lưỡng lự
Phố giao mùa lòng cũng thấy bâng khuâng
Tháng Ba về vương vấn chút tình xuân
Bàng khẳng khiu vài nụ xanh e ấp
Phố vẫn đông từng dòng người tấp nập
Để vô tình ta lạc giữa tháng ba
Tháng Ba về em khẽ hát tình ca
Sầu đông tím vương trên làn tóc rối
Trời âm u mưa phùn giăng chắn lối
Người đã xa rồi chỉ còn nỗi chờ mong
Cây gạo già cũng bắt đầu trổ bông
Đỏ khoảng trời ấm lòng người lữ khách
Mong manh hè sang vẫn còn vương chút lạnh
Phố vẫn nhớ người, người có nhớ tháng Ba?

Tháng Ba cứ dịu nhẹ mà dẫn người ta về với những kỷ niệm, hồi ức. Cứ ngỡ những cánh hoa sưa mỏng manh nọ rồi sẽ theo gió bay, theo nắng phai, nào ngờ, màu trắng nọ vẫn dịu dàng mà tha thiết thế trong nỗi nhớ của ta. Bởi thế mà tháng Ba khắc khoải như trong bài thơ của tác giả K2L chăng?
Khắc khoải tháng Ba (K2L)
Tiết tháng Ba bước vào căn phòng nhỏ
Lời hứa bỏ ngỏ anh nay vẫn chưa về
Hoa sưa cùng rủ rê bay tìm bạn
Bỏ mặc em lặng lẽ với mùa xuân.
Những nỗi buồn tắt lặng trước hừng đông
Ánh ban mai lướt nhẹ qua gò má
Xuyên qua từ những màu non lá mạ
Về không anh, có còn gặp không anh?
Em chẳng biết vẫn mắc hoài chẳng biết
Tháng Ba về làm nỗi nhớ bâng khuâng
Mưa xuân làm ướt đẫm vạt cỏ
Lá thư anh gửi cũng chẳng còn đọc rõ
Mưa tháng Ba thì thầm nhau to nhỏ
Phải chăng cùng chuẩn bị chuyến đi xa
Hoa sưa về cũng lại bay vội vã
Hiu hiu hắt nhẹ nhàng dáng thướt tha.
Có mình em vẫn lặng cùng lời ca
Tiếng hát ai làm hoang hoải chiều lạ
Bóng một người đứng khắc khoải chờ đợi
Ngóng một người đã mãi về phương xa
Giọng đọc: Tuấn Anh, Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh

Mỗi độ tháng Ba về
Hoa sưa nở trắng trời Hà Nội
Ngồi giữa lòng Sài Gòn, em bồi hồi tự hỏi
Anh… có còn nhớ em không?
Cuộc tình chúng mình bắt đầu vào những ngày cuối đông
Mối tình học trò cũng là mối tình đầu trong sáng
Đã từng hẹn thề sẽ bên nhau dẫu mưa dầm, nắng rạng
Thế mà một ngày nắng tắt, anh bỏ em đi.
Ngày ấy, anh từng ghé tai em thầm thì
Rằng Hà Nội có hoa gì đẹp lắm
Cánh hoa nhỏ xinh mà trắng muốt cả bầu trời xanh thẳm
“À, anh nhớ ra rồi, loài hoa ấy, hoa sưa.”
Năm ấy, cô gái mười bảy tuổi là em còn bé bỏng, ngây thơ
Vẫn háo hức, vẫn mong chờ vào những lời anh nói
Rằng một ngày nào đó,
Anh sẽ dẫn em sang kí túc xá Mễ Trì ngắm ánh mặt trời chiếu rọi
Vào từng chùm hoa sưa.
Đẹp ngây ngất lòng người!
Ấy thế mà mùa sưa ấy qua rồi
Nhiều mùa sưa sau cũng đi qua chưa một lần lỗi hẹn
Phố Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám hàng năm vẫn thân quen ngàn sắc trắng
Vậy mà anh vẫn chưa dẫn em đi.
Nếu ở Hà Nội thôi thì có khó gì
Em sẽ tự mình đi tìm loài hoa ấy
Nhưng giờ đây em đang ở giữa Sài Gòn xa hoa và bóng bẩy
Sài Gòn có nhiều, có đủ nhưng chẳng có hoa sưa.
Em vốn là đứa hoài cổ, hay nghĩ về những chuyện ngày xưa
Nghĩ về anh, về mối tình đầu dang dở
Cũng như nghĩ về hoa sưa, về cái thời mới tập yêu bỡ ngỡ
Em yêu hoa sưa cũng vì những kỷ niệm đã xa mờ.
Không biết anh có tò mò về em bây giờ
Đã trưởng thành thế nào sau biển bờ giông bão
Chẳng còn cô gái yêu anh nhiều như xưa anh vẫn bảo
Chỉ có tình yêu với hoa sưa vẫn bỏng cháy, lớn lao.
Nếu bây giờ em về Hà Nội tìm anh nói câu chào
Liệu anh có cùng em thực hiện lời hứa của thời áo trắng
Có dẫn em sang kí túc xá Mễ Trì vào một ngày tháng Ba, trời nắng
Để em một lần thôi lỡ hẹn với hoa sưa?
Những vần thơ cũng nhẹ nhàng rơi khẽ trong ta như những cánh hoa sưa. Hoa sưa nở chẳng báo trước và cũng biến mất chẳng để lại một lời nhắn nhủ. Một sớm nọ, ta bỗng nhận ra những cánh sưa đã nở trắng bên vòm trời, rơi trắng lối quen. Khoảnh khắc ấy cũng thật ngắn ngủi. Nhưng dẫu ngắn ngủi, cảm ơn hoa đã nở, cảm ơn người đã đến bên ta. Một sắc hoa khác của tháng Ba là sắc đỏ hoa gạo – màu đỏ như ngọn lửa nhỏ thao thức trong ta.

Tháng Ba về ai đem nắng ra phơi
Con đường vắng rụng rơi hoa gạo đỏ
Những đốm lửa giỡn đùa vui trong gió
Em đi tìm nơi nào đó không anh
Tháng Ba về từng sợi nắng mong manh
Đôi mắt biếc tròng trành trong gió sớm
Chùm hoa xoan tím tóc thề nghịch ngợm
Có lẽ đã chớm rét Nàng Bân
Tháng Ba rồi trời đất vẫn phân vân
Mùi hương bưởi bần thần trong giá lạnh
Em lại đi giữa mưa buồn nhặt nhạnh
Chút nồng nàn đặc quánh sắc hương yêu
Tháng Ba rồi từng hạt nắng liêu xiêu
Như nhắn gửi biết bao điều khờ dại
Về nơi ấy có một người mê mải
Gom vần thơ khắc khoải đến cho đời
Tháng Ba về chùm hoa gạo rụng rơi
Như hạt nắng...
Ai phơi...
Mà thắm đỏ!

Cô gái à chở tháng ba đi đâu? (Nguyễn Duy Phú)
Cô gái à chở tháng Ba đi đâu?
Hoa bưởi trắng rơi đầy con phố cũ
Gió đưa hương cho đôi chân lưỡng lự
Phố giao mùa lòng cũng thấy bâng khuâng
Tháng Ba về vương vấn chút tình xuân
Bàng khẳng khiu vài nụ xanh e ấp
Phố vẫn đông từng dòng người tấp nập
Để vô tình ta lạc giữa tháng ba
Tháng Ba về em khẽ hát tình ca
Sầu đông tím vương trên làn tóc rối
Trời âm u mưa phùn giăng chắn lối
Người đã xa rồi chỉ còn nỗi chờ mong
Cây gạo già cũng bắt đầu trổ bông
Đỏ khoảng trời ấm lòng người lữ khách
Mong manh hè sang vẫn còn vương chút lạnh
Phố vẫn nhớ người, người có nhớ tháng Ba?
Khắc khoải tháng Ba (K2L)
Tiết tháng Ba bước vào căn phòng nhỏ
Lời hứa bỏ ngỏ anh nay vẫn chưa về
Hoa sưa cùng rủ rê bay tìm bạn
Bỏ mặc em lặng lẽ với mùa xuân.
Những nỗi buồn tắt lặng trước hừng đông
Ánh ban mai lướt nhẹ qua gò má
Xuyên qua từ những màu non lá mạ
Về không anh, có còn gặp không anh?
Em chẳng biết vẫn mắc hoài chẳng biết
Tháng Ba về làm nỗi nhớ bâng khuâng
Mưa xuân làm ướt đẫm vạt cỏ
Lá thư anh gửi cũng chẳng còn đọc rõ
Mưa tháng Ba thì thầm nhau to nhỏ
Phải chăng cùng chuẩn bị chuyến đi xa
Hoa sưa về cũng lại bay vội vã
Hiu hiu hắt nhẹ nhàng dáng thướt tha.
Có mình em vẫn lặng cùng lời ca
Tiếng hát ai làm hoang hoải chiều lạ
Bóng một người đứng khắc khoải chờ đợi
Ngóng một người đã mãi về phương xa
Giọng đọc: Tuấn Anh, Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh
Thành Viên:
Nguyễn Duy Phú
Thành Viên:
Lê Việt Hà
Bình luận (0)