Chùm thơ: Yêu người là chuyện của riêng tôi (Nguyễn Công Tậu)
Tác giả:
Nguyễn Công Tậu
Giọng đọc:
Tuấn Anh
29/12/2016 7695
00:00
05:00
Bạn thân mến! Mỗi khi buồn bạn thường làm gì? Có những người lựa chọn cho mình những bản nhạc, có những người lại lang thang dạo phố, tìm đến những góc quán quen. Còn bạn Nguyễn Công Tậu lựa chọn những vần thơ để thả trôi những cảm xúc của mình. Bạn có gửi những lời tâm sự đến chương trình:
“Tôi yêu đơn phương người ta, chẳng biết là từ bao lâu rồi nữa, chỉ biết rằng có một nỗi nhớ vẫn thường trực trong trái tim tôi từng giây, từng phút. Nhiều người nói rằng: Sao yêu mà không chịu nói ra, có nói ra người ta mới biết chứ. Cứ giữ trong lòng chỉ làm khổ mình thôi. Tôi cười xòa. Tôi biết chứ. Yêu đơn phương đâu có dễ dàng gì, buồn lắm, đau lắm, cô đơn lắm chứ. Nhưng đôi khi không phải cứ nói tất cả cho người ta biết sẽ là việc làm đúng đắn nhất. Có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, và tôi chọn im lặng cũng vì cái lẽ của riêng mình. Nhưng quả thực, giữ trong lòng một thứ gì đó quá lâu là một cảm giác chẳng dễ chịu gì. Nhiều lúc lòng thắt lại, nhất là vào những đêm khuya. Nối nhớ cứ tràn lên mạnh mẽ mà bóp nghẹn con tim này. Vậy nên tôi tìm đến thơ, gửi vào trong đó những gì tôi không thể nói ra. Mỗi bài thơ đều là những cảm xúc chân thật trong lòng tôi, là cách để tôi giãi bày tâm sự của mình cho vơi đi phần nào những ưu tư, nhung nhớ ấy. Cám ơn thơ đã cho tôi một nơi để tôi gửi gắm những yêu thương và cho tôi có những giây phút an yên hơn.”

Trong chương trình của tuần này, mời bạn đến với những dòng thơ đầy cảm xúc được gửi đến từ tác giả Công Tậu. Mở đầu chương trình mời bạn lắng nghe bài thơ:
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ!
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Cứ ùa về theo gió mỗi đêm đông
Len qua cửa tới lòng ai nức nở
Suốt canh dài thao thức có biết không?
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Khi mỗi lần dòng ký ức về đây.
Lại nghẹn ngào nấc lên từng nhịp thở
Kỉ niệm êm đềm cứ thế bủa vây...
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Trong trái tim này, bên cạnh một tình yêu.
Chẳng biết gửi về đâu, nỗi niềm một thuở
Nên cứ lớn dần lên, nhiều đến thật nhiều...
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ...
Nhớ thật nhiều....
Cũng bởi vì.....yêu ...
Nỗi nhớ về một người có lúc êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, có lúc cuộn trào như từng cơn sóng dữ. Làm sao ngăn nổi trái tim ngừng lại những nhịp đập thổn thức khi lỡ yêu ai rồi. Những đêm mưa dầm gió bấc mùa đông, nỗi nhớ lại tìm về, cồn cào, da diết. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe bài thơ:
Gió bấc về!
Gió bấc lại về khe khẽ bên hiên
Bên khẳng khiu hàng cây trụi lá
Mang nỗi cô đơn, cô đơn đến lạ
Đến chất đầy trong cõi lòng ta…
Gió bấc về cùng với những xót xa
Nhuộm đỏ cả những lá bàng còn sót lại
Lá xác xơ, quặn lòng tê tái
Thả trôi mình mặc gió cuốn về đâu…
Gió bấc lại về trong những đêm thâu
Trong những nhớ thương chưa bao giờ vơi cả
Những nhớ thương chỉ đến từ đơn ngả
Thương nhớ một người… chẳng thương nhớ về ta
Gió bấc vô tình, gió cứ quét qua
Chẳng quan tâm đến một kẻ khờ đang đau khổ
Một kẻ khờ vẫn ngày đêm nhung nhớ
Và gặm nhấm sầu trong nỗi cô đơn…
Gió có thương tình, xin gió hãy ban ơn
Thôi thổi nhé, kẻo lòng ta lạnh lắm…

Bạn thân mến! Bạn có tin có một tình bạn thân thuần túy giữa nam và nữ? Những đôi bạn chơi thân với nhau thường rất dễ nảy sinh tình cảm, bởi đã quá hiểu nhau rồi, tâm hồn đã đồng điệu thì tình yêu chỉ là sự thăng hoa của tình bạn thôi. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ cả hai người, có những tình yêu chỉ là chuyện của một người. Để rồi khi nỗi nhớ muốn òa lên nức nở lại chỉ biết nén vào tận đáy lòng mình. Để khép lại chương trình, mời bạn lắng nghe bài thơ:
Tớ lại nhớ cậu rồi!
Tớ lại nhớ cậu rồi, cô bé đáng yêu ơi
Nhớ cái dáng xinh xinh cùng nụ cười tỏa nắng
Nhớ đôi mắt long lanh làm hồn ai chết lặng
Và mái tóc dài, đen nhánh những niềm yêu.
Nhớ lúc trường tan vào những buổi chiều
Gió nhẹ đưa lá vàng rơi thật khẽ
Bước theo sau một bóng hình vui vẻ
Mà lòng này tràn ngập những yêu thương.
Nhớ những tối lang thang trên những con đường
Ngô nướng, trà chanh cầu Long Biên tán gẫu
Cười nói thật vui ở bên cạnh cậu
Cùng lũ bạn thân chẳng quản chuyện đời

Nhớ những đêm dài ai đó thấy chơi vơi
Được cùng thức để sẻ chia và tâm sự
Xua đi những muộn phiền và niềm vui níu giữ
Để giọt buồn chẳng nhuốm ánh mắt kia
Nhớ cả những lần khuya thật là khuya
Cùng cậu học bài, quên luôn bữa tối
Đi làm về rồi online thật vội
Vì biết rằng đang có cậu chờ mong
Nhớ cậu thật nhiều, cậu có biết không?
Nỗi nhớ đó đã chất đầy con tim của tớ
Và đôi lúc òa lên nức nở
Nhưng... lại cố dặn lòng... nén lại mà thôi...
Bạn vừa lắng nghe Thơ Radio được chuyển thể từ chùm thơ của Nguyễn Công Tậu.

Tác giả Công Tậu
Tên thật: Nguyễn Công Tậu
Quê quán: Hưng Yên
Bắt đầu đến với thơ từ năm nhất đại học, trong những ngày tháng xa nhà, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình đã vô tình hóa thành thơ và từ đó thơ trở thành một người bạn để giãi bày tâm sự, những vui buồn trong cuộc sống. Hầu hết những bài thơ đều được lấy cảm hứng từ cuộc sống thực tế của mình, là cảm xúc, là tình cảm thật. Có nhiều thứ không thể nói ra cùng ai thì thơ chính là người để mình có thể tâm sự.
Tiếng thơ chính là tiếng lòng!
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất chương trình: Hằng Nga, Tuấn Anh
“Tôi yêu đơn phương người ta, chẳng biết là từ bao lâu rồi nữa, chỉ biết rằng có một nỗi nhớ vẫn thường trực trong trái tim tôi từng giây, từng phút. Nhiều người nói rằng: Sao yêu mà không chịu nói ra, có nói ra người ta mới biết chứ. Cứ giữ trong lòng chỉ làm khổ mình thôi. Tôi cười xòa. Tôi biết chứ. Yêu đơn phương đâu có dễ dàng gì, buồn lắm, đau lắm, cô đơn lắm chứ. Nhưng đôi khi không phải cứ nói tất cả cho người ta biết sẽ là việc làm đúng đắn nhất. Có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, và tôi chọn im lặng cũng vì cái lẽ của riêng mình. Nhưng quả thực, giữ trong lòng một thứ gì đó quá lâu là một cảm giác chẳng dễ chịu gì. Nhiều lúc lòng thắt lại, nhất là vào những đêm khuya. Nối nhớ cứ tràn lên mạnh mẽ mà bóp nghẹn con tim này. Vậy nên tôi tìm đến thơ, gửi vào trong đó những gì tôi không thể nói ra. Mỗi bài thơ đều là những cảm xúc chân thật trong lòng tôi, là cách để tôi giãi bày tâm sự của mình cho vơi đi phần nào những ưu tư, nhung nhớ ấy. Cám ơn thơ đã cho tôi một nơi để tôi gửi gắm những yêu thương và cho tôi có những giây phút an yên hơn.”

Trong chương trình của tuần này, mời bạn đến với những dòng thơ đầy cảm xúc được gửi đến từ tác giả Công Tậu. Mở đầu chương trình mời bạn lắng nghe bài thơ:
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ!
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Cứ ùa về theo gió mỗi đêm đông
Len qua cửa tới lòng ai nức nở
Suốt canh dài thao thức có biết không?
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Khi mỗi lần dòng ký ức về đây.
Lại nghẹn ngào nấc lên từng nhịp thở
Kỉ niệm êm đềm cứ thế bủa vây...
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ
Trong trái tim này, bên cạnh một tình yêu.
Chẳng biết gửi về đâu, nỗi niềm một thuở
Nên cứ lớn dần lên, nhiều đến thật nhiều...
Có một thứ được gọi là nỗi nhớ...
Nhớ thật nhiều....
Cũng bởi vì.....yêu ...
Nỗi nhớ về một người có lúc êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, có lúc cuộn trào như từng cơn sóng dữ. Làm sao ngăn nổi trái tim ngừng lại những nhịp đập thổn thức khi lỡ yêu ai rồi. Những đêm mưa dầm gió bấc mùa đông, nỗi nhớ lại tìm về, cồn cào, da diết. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe bài thơ:
Gió bấc về!
Gió bấc lại về khe khẽ bên hiên
Bên khẳng khiu hàng cây trụi lá
Mang nỗi cô đơn, cô đơn đến lạ
Đến chất đầy trong cõi lòng ta…
Gió bấc về cùng với những xót xa
Nhuộm đỏ cả những lá bàng còn sót lại
Lá xác xơ, quặn lòng tê tái
Thả trôi mình mặc gió cuốn về đâu…
Gió bấc lại về trong những đêm thâu
Trong những nhớ thương chưa bao giờ vơi cả
Những nhớ thương chỉ đến từ đơn ngả
Thương nhớ một người… chẳng thương nhớ về ta
Gió bấc vô tình, gió cứ quét qua
Chẳng quan tâm đến một kẻ khờ đang đau khổ
Một kẻ khờ vẫn ngày đêm nhung nhớ
Và gặm nhấm sầu trong nỗi cô đơn…
Gió có thương tình, xin gió hãy ban ơn
Thôi thổi nhé, kẻo lòng ta lạnh lắm…

Bạn thân mến! Bạn có tin có một tình bạn thân thuần túy giữa nam và nữ? Những đôi bạn chơi thân với nhau thường rất dễ nảy sinh tình cảm, bởi đã quá hiểu nhau rồi, tâm hồn đã đồng điệu thì tình yêu chỉ là sự thăng hoa của tình bạn thôi. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ cả hai người, có những tình yêu chỉ là chuyện của một người. Để rồi khi nỗi nhớ muốn òa lên nức nở lại chỉ biết nén vào tận đáy lòng mình. Để khép lại chương trình, mời bạn lắng nghe bài thơ:
Tớ lại nhớ cậu rồi!
Tớ lại nhớ cậu rồi, cô bé đáng yêu ơi
Nhớ cái dáng xinh xinh cùng nụ cười tỏa nắng
Nhớ đôi mắt long lanh làm hồn ai chết lặng
Và mái tóc dài, đen nhánh những niềm yêu.
Nhớ lúc trường tan vào những buổi chiều
Gió nhẹ đưa lá vàng rơi thật khẽ
Bước theo sau một bóng hình vui vẻ
Mà lòng này tràn ngập những yêu thương.
Nhớ những tối lang thang trên những con đường
Ngô nướng, trà chanh cầu Long Biên tán gẫu
Cười nói thật vui ở bên cạnh cậu
Cùng lũ bạn thân chẳng quản chuyện đời

Nhớ những đêm dài ai đó thấy chơi vơi
Được cùng thức để sẻ chia và tâm sự
Xua đi những muộn phiền và niềm vui níu giữ
Để giọt buồn chẳng nhuốm ánh mắt kia
Nhớ cả những lần khuya thật là khuya
Cùng cậu học bài, quên luôn bữa tối
Đi làm về rồi online thật vội
Vì biết rằng đang có cậu chờ mong
Nhớ cậu thật nhiều, cậu có biết không?
Nỗi nhớ đó đã chất đầy con tim của tớ
Và đôi lúc òa lên nức nở
Nhưng... lại cố dặn lòng... nén lại mà thôi...
Bạn vừa lắng nghe Thơ Radio được chuyển thể từ chùm thơ của Nguyễn Công Tậu.

Tác giả Công Tậu
Tên thật: Nguyễn Công Tậu
Quê quán: Hưng Yên
Bắt đầu đến với thơ từ năm nhất đại học, trong những ngày tháng xa nhà, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình đã vô tình hóa thành thơ và từ đó thơ trở thành một người bạn để giãi bày tâm sự, những vui buồn trong cuộc sống. Hầu hết những bài thơ đều được lấy cảm hứng từ cuộc sống thực tế của mình, là cảm xúc, là tình cảm thật. Có nhiều thứ không thể nói ra cùng ai thì thơ chính là người để mình có thể tâm sự.
Tiếng thơ chính là tiếng lòng!
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất chương trình: Hằng Nga, Tuấn Anh
Thành Viên:
Nguyễn Công Tậu
Bình luận (0)