Thơ Radio: Em mất tích rồi, anh có đi tìm không?
Tác giả:
timbuondoncoi
Giọng đọc:
Hằng Nga
Tuấn Anh
31/03/2017 3472
00:00
05:00
Có bao giờ bạn thử trở lại quá khứ bằng trí nhớ của mình? Có những thứ vẫn còn rõ nét, có những đã thứ phai mờ, phủ bụi, hoặc chìm trong những bề bộn của tháng năm. Những cuộc gặp gỡ, những người ra đi, những người ta để mất trong đời, những người ta gặp lại… tất cả những điều đó luôn khiến chúng ta bâng khuâng, bồi hồi. Trên thế giới này, gặp được nhau cũng cần lắm một chữ duyên. Mà người ta vẫn cứ để mất nhau, rồi mới biết trân trọng, hối tiếc, và mải miết đi tìm lại. Trong số Thơ Radio của tuần này, mời bạn đến với chùm thơ với chủ đề: Gặp gỡ, đánh mất và tìm lại. Mở đầu là bài thơ:
Em mất tích rồi, anh có đi tìm không? (timbuondoncoi)
Em mất tích rồi anh có tìm không?
Những tin nhắn hồi âm cứ thưa dần rồi cạn
Mọi thứ trên đời đều có giới hạn
Có lẽ tình anh cũng đến giới hạn rồi
Em mất tích rồi anh có thấy lẻ loi
Thi thoảng buồn hoặc vu vơ nhớ
Có không anh một đêm nào trăn trở
Liệu có không, dù một giấc mơ buồn?

Em vẫn chờ anh ở đó - luôn luôn
Điều bình thường hóa thành tầm thường mất
Em gom từng yêu thương nhỏ nhặt
Đong sao đầy biển lớn tình anh!
Em mất tích rồi thì trời vẫn xanh
Cuộc sống vẫn tuần hoàn như lúc em hiện hữu
Và cũng không ai vì em mà ủ rũ
Một góc tim anh chắc cũng khó xao lòng
Em mất tích rồi... anh có tìm không?
Đôi khi, biến mất cũng là một phép thử, để biết người kia có thực sự quan tâm, trân trọng ta hay không. Cuộc sống là vậy, nếu không mất đi một ai đó, một thứ gì đó, ta chẳng thể biết mình yêu người đó đến bao nhiêu. Nên con người vẫn không ngừng tìm lại, những người mình để mất, những điều mình đã lạc mất, những cảm xúc trong trẻo mà tháng năm cướp mất khỏi tay chúng ta. Mời các bạn cùng Tìm lại ngày xưa cùng tác giả Trần Thành Vinh
Tìm lại ngày xưa (Trần Thành Vinh)
Thỉnh thoảng vẫn thèm nghe một bản nhạc buồn
Có một câu hát như đưa ta ngược về quá khứ
Kỉ niệm một chiều đông đã lặng im say ngủ
Sao vẫn thấy chạnh lòng?
Thỉnh thoảng vẫn về lại phố cũ dẫu đường đông
Chỉ vì muốn tìm một ánh mắt thân quen giữa dòng đời hối hả
Mắt bỗng nhòa đi, hai hàng mi lã chã
Người xưa đã xa xăm..
Hỏi có con đường nào còn in dấu vết bàn chân
Công viên cứ lặng thinh
Hàng cây chỉ tần ngần rồi im bặt
Ta chợt ra có những thứ mà đôi bàn tay đã vô tình tuột mất
Muốn nắm lại một lần cũng chẳng được
Bởi thời gian…

Thỉnh thoảng vẫn một mình tự hỏi chính tâm can
Có nơi nào vui hơn trần gian này không hỡi?
Là một nơi hoang vu, dù ánh dương chẳng bao giờ chiếu rọi
Còn hơn trống vắng đến quạnh hiu.
Còn nữa không, còn tất cả bao nhiêu
Những buổi chiều như hôm nay để ta còn chuẩn bị
Rũ bỏ hết thôi!
Cuộc sống của những ngày chán chường, vô vị
Ta tìm lại ngày xưa…
Không phải cuộc tìm kiếm nào cũng thành công. Không phải điều gì cũng lấy lại được. Và đôi lúc, chỉ cần quay lưng là đánh mất nhau mãi mãi. Đó là khi ta thất vọng, mệt mỏi, và đầy những nuối tiếc. Cũng là lúc ta nên học cách buông bỏ, chấp nhận và “tìm cho mình những bình yên” – như bài thơ của tác giả hoa cỏ may
Tìm cho mình những bình yên (Hoa Cỏ May)
Có lẽ giờ này anh đã ngủ say
Bỏ mặc hết những ưu tư từng khiến mình thao thức
Bỏ hết cả tin yêu của một thời rất thực
Để tim mình tìm về chốn bình yên
Trải qua cuộc tình buồn chúng mình cũng lớn lên
Chẳng mộng mơ, chẳng khờ dại như trước
Khẽ mỉm cười sau những điều mất - được
Nhức nhối làm chi khi tất cả qua rồi
Rồi chúng mình cũng lãng quên thôi
Khi sứ mệnh trong đời nhau đã hết
Khi con tim đã hơn một lần mỏi mệt
Có lựa chọn nào không làm tổn thương nhau?

Kết thúc một cuộc tình ai rồi cũng sẽ đau
Dù là người nói ra câu từ giã
Nỗi đau này chẳng riêng một ai cả
Hai chúng mình đều chịu những xót xa
Nhưng em từng nói: Tất cả sẽ ổn mà!
Bởi thời gian vẫn dạn dĩ trôi
Dù đôi chân ta không bước đi vội vã
Thì một ngày vẫn sẽ đổi thay
Và đêm nay anh đã ngủ say
Cũng là đêm cuối em một mình trăn trở,
Lắng nghe con tim đã bao lần vụn vỡ
Để tìm cho mình những giấc ngủ bình yên
Các bạn thân mến, trải qua nhiều mất mát, nhiều tiếc nuối, chúng ta mới học được cách trân trọng, nâng niu những gì mình có. Đừng buông tay quá vội, đừng quay lưng quá nhanh, hãy kiên nhẫn và cùng nhau vượt qua những thử thách của đời. Bởi thế giới này quá rộng lớn, và nếu chúng ta gặp nhau, hẳn có một lí do nào đó. Mời các bạn đến với bài thơ
Chắc tại kiếp trước mình nợ nhau nhiều quá (Mai Thúy Hải)
Bởi chúng mình gắn chặt một chữ duyên
Nên dù có cách xa vẫn giữ lòng chung thủy
Mặc cho đôi lần em nhỏ nhen, hẹp hòi hay ích kỷ
Anh vẫn bao dung, điềm đạm cạnh kề bên.
Em và anh yêu nhau cũng bởi chữ nợ duyên
Chắc tại kiếp trước mình nợ nhau nhiều quá
Thế nên kiếp này mình yêu nhau để trả
Những lỗi lầm hạnh phúc cả đớn đau.

Cuộc sống sau này và mãi mãi về sau
Hứa hẹn bên nhau không bao giờ thay đổi
Mình đã vượt qua những đoan đường giông nổi
Thì anh à! Dù gì cùng đừng dễ dãi buông tay.
Em biết cuộc sống rồi sẽ có những đổi thay
Và tình yêu em anh không là màu hồng mãi
Sẽ có những giận hờn, những lần ta khờ dại
Bị chi phối bên ngoài mà đành lạc hướng nhau.
Hãy cùng em vượt qua mọi khốn khó bể dâu
Cùng dựng xây mái nhà chung anh nhé!
Và cả cùng em nuôi tiếng cười con trẻ
Đến bạc mái đầu xanh vẫn chung mãi một lòng.
Em tin vào duyên nợ cũng như sau mưa có cầu vồng
Tin rằng dù mất nhau mình vẫn tìm nhau được
Chỉ cần em và anh luôn biết yêu thương và chờ đợi
Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những người biết trân trọng nâng niu.
Vậy là chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta phải nói lời tạm biệt Tháng Ba. Có một thứ chúng ta không thể níu giữ, cũng chẳng thể tìm lại, đó chính là tháng năm. Nên hãy trân trọng từng giây phút và giữ lấy những người ta yêu thương.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Em mất tích rồi, anh có đi tìm không? (timbuondoncoi)
Em mất tích rồi anh có tìm không?
Những tin nhắn hồi âm cứ thưa dần rồi cạn
Mọi thứ trên đời đều có giới hạn
Có lẽ tình anh cũng đến giới hạn rồi
Em mất tích rồi anh có thấy lẻ loi
Thi thoảng buồn hoặc vu vơ nhớ
Có không anh một đêm nào trăn trở
Liệu có không, dù một giấc mơ buồn?

Em vẫn chờ anh ở đó - luôn luôn
Điều bình thường hóa thành tầm thường mất
Em gom từng yêu thương nhỏ nhặt
Đong sao đầy biển lớn tình anh!
Em mất tích rồi thì trời vẫn xanh
Cuộc sống vẫn tuần hoàn như lúc em hiện hữu
Và cũng không ai vì em mà ủ rũ
Một góc tim anh chắc cũng khó xao lòng
Em mất tích rồi... anh có tìm không?
Đôi khi, biến mất cũng là một phép thử, để biết người kia có thực sự quan tâm, trân trọng ta hay không. Cuộc sống là vậy, nếu không mất đi một ai đó, một thứ gì đó, ta chẳng thể biết mình yêu người đó đến bao nhiêu. Nên con người vẫn không ngừng tìm lại, những người mình để mất, những điều mình đã lạc mất, những cảm xúc trong trẻo mà tháng năm cướp mất khỏi tay chúng ta. Mời các bạn cùng Tìm lại ngày xưa cùng tác giả Trần Thành Vinh
Tìm lại ngày xưa (Trần Thành Vinh)
Thỉnh thoảng vẫn thèm nghe một bản nhạc buồn
Có một câu hát như đưa ta ngược về quá khứ
Kỉ niệm một chiều đông đã lặng im say ngủ
Sao vẫn thấy chạnh lòng?
Thỉnh thoảng vẫn về lại phố cũ dẫu đường đông
Chỉ vì muốn tìm một ánh mắt thân quen giữa dòng đời hối hả
Mắt bỗng nhòa đi, hai hàng mi lã chã
Người xưa đã xa xăm..
Hỏi có con đường nào còn in dấu vết bàn chân
Công viên cứ lặng thinh
Hàng cây chỉ tần ngần rồi im bặt
Ta chợt ra có những thứ mà đôi bàn tay đã vô tình tuột mất
Muốn nắm lại một lần cũng chẳng được
Bởi thời gian…

Thỉnh thoảng vẫn một mình tự hỏi chính tâm can
Có nơi nào vui hơn trần gian này không hỡi?
Là một nơi hoang vu, dù ánh dương chẳng bao giờ chiếu rọi
Còn hơn trống vắng đến quạnh hiu.
Còn nữa không, còn tất cả bao nhiêu
Những buổi chiều như hôm nay để ta còn chuẩn bị
Rũ bỏ hết thôi!
Cuộc sống của những ngày chán chường, vô vị
Ta tìm lại ngày xưa…
Không phải cuộc tìm kiếm nào cũng thành công. Không phải điều gì cũng lấy lại được. Và đôi lúc, chỉ cần quay lưng là đánh mất nhau mãi mãi. Đó là khi ta thất vọng, mệt mỏi, và đầy những nuối tiếc. Cũng là lúc ta nên học cách buông bỏ, chấp nhận và “tìm cho mình những bình yên” – như bài thơ của tác giả hoa cỏ may
Tìm cho mình những bình yên (Hoa Cỏ May)
Có lẽ giờ này anh đã ngủ say
Bỏ mặc hết những ưu tư từng khiến mình thao thức
Bỏ hết cả tin yêu của một thời rất thực
Để tim mình tìm về chốn bình yên
Trải qua cuộc tình buồn chúng mình cũng lớn lên
Chẳng mộng mơ, chẳng khờ dại như trước
Khẽ mỉm cười sau những điều mất - được
Nhức nhối làm chi khi tất cả qua rồi
Rồi chúng mình cũng lãng quên thôi
Khi sứ mệnh trong đời nhau đã hết
Khi con tim đã hơn một lần mỏi mệt
Có lựa chọn nào không làm tổn thương nhau?

Kết thúc một cuộc tình ai rồi cũng sẽ đau
Dù là người nói ra câu từ giã
Nỗi đau này chẳng riêng một ai cả
Hai chúng mình đều chịu những xót xa
Nhưng em từng nói: Tất cả sẽ ổn mà!
Bởi thời gian vẫn dạn dĩ trôi
Dù đôi chân ta không bước đi vội vã
Thì một ngày vẫn sẽ đổi thay
Và đêm nay anh đã ngủ say
Cũng là đêm cuối em một mình trăn trở,
Lắng nghe con tim đã bao lần vụn vỡ
Để tìm cho mình những giấc ngủ bình yên
Các bạn thân mến, trải qua nhiều mất mát, nhiều tiếc nuối, chúng ta mới học được cách trân trọng, nâng niu những gì mình có. Đừng buông tay quá vội, đừng quay lưng quá nhanh, hãy kiên nhẫn và cùng nhau vượt qua những thử thách của đời. Bởi thế giới này quá rộng lớn, và nếu chúng ta gặp nhau, hẳn có một lí do nào đó. Mời các bạn đến với bài thơ
Chắc tại kiếp trước mình nợ nhau nhiều quá (Mai Thúy Hải)
Bởi chúng mình gắn chặt một chữ duyên
Nên dù có cách xa vẫn giữ lòng chung thủy
Mặc cho đôi lần em nhỏ nhen, hẹp hòi hay ích kỷ
Anh vẫn bao dung, điềm đạm cạnh kề bên.
Em và anh yêu nhau cũng bởi chữ nợ duyên
Chắc tại kiếp trước mình nợ nhau nhiều quá
Thế nên kiếp này mình yêu nhau để trả
Những lỗi lầm hạnh phúc cả đớn đau.

Cuộc sống sau này và mãi mãi về sau
Hứa hẹn bên nhau không bao giờ thay đổi
Mình đã vượt qua những đoan đường giông nổi
Thì anh à! Dù gì cùng đừng dễ dãi buông tay.
Em biết cuộc sống rồi sẽ có những đổi thay
Và tình yêu em anh không là màu hồng mãi
Sẽ có những giận hờn, những lần ta khờ dại
Bị chi phối bên ngoài mà đành lạc hướng nhau.
Hãy cùng em vượt qua mọi khốn khó bể dâu
Cùng dựng xây mái nhà chung anh nhé!
Và cả cùng em nuôi tiếng cười con trẻ
Đến bạc mái đầu xanh vẫn chung mãi một lòng.
Em tin vào duyên nợ cũng như sau mưa có cầu vồng
Tin rằng dù mất nhau mình vẫn tìm nhau được
Chỉ cần em và anh luôn biết yêu thương và chờ đợi
Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những người biết trân trọng nâng niu.
Vậy là chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta phải nói lời tạm biệt Tháng Ba. Có một thứ chúng ta không thể níu giữ, cũng chẳng thể tìm lại, đó chính là tháng năm. Nên hãy trân trọng từng giây phút và giữ lấy những người ta yêu thương.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Thành Viên:
timbuondoncoi
Bình luận (2)
huongxinh
Jjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjj
huongxinh
Hhhhhhhhhhhhhhhhhhh