Thơ Radio: Con trở về nhưng thầy đã ra đi
Tác giả:
timbuondoncoi
Giọng đọc:
Tuấn Anh
Titi
20/11/2017 0
00:00
05:00
Bạn có nhận ra sắp đến một ngày vô cùng quan trọng? 20.11 – ngày tri ân và tôn vinh nhà giáo Việt Nam. Đây là ngày để các thế hệ học trò tri ân, gửi đến thầy cô những lời chúc, những bó hoa tươi thắm nhất... Có lẽ ai trong đời cũng có những người thầy đặc biệt – người không chỉ truyền dạy tri thức mà còn giúp ta trưởng thành, dìu dắt ta qua những vụng dại, để lại trong ta thật nhiều kỷ niệm. Với Tuấn Anh – đó là cô giáo dạy Văn cấp hai – người đã thắp lên tình yêu văn chương trong cậu học trò nhỏ. Còn bạn, người thầy đặc biệt trong bạn là ai? Hãy cùng chia sẻ với blogradio nhé!
Để tri ân những người thầy người cô – những người lái đò vẫn miệt mài với bao lứa học trò qua năm tháng, Thơ Radio ngày hôm nay xin gửi đến các thính giả, các thầy cô kính yêu những bài thơ về nhà giáo. Mở đầu chương trình là hồi ức của tác giả timbuondoncoi về những người thầy đầu tiên.

Những người thầy đầu tiên (timbuondoncoi)
Có những người thầy thầm lặng không tên
Mà tôi vô tình lãng quên từ lâu lắm
Trên đỉnh vinh quang hay bên bờ vực thẳm
Người vẫn âm thầm dõi mắt theo tôi
Có những người thầy vĩ đại nhất đời
Người dạy cho tôi biết đi biết nói
Dạy tôi biết đâu là điều lầm lỗi
Dạy tôi đứng ngồi, lễ phép, dạ thưa
Có những người thầy từ thuở ban sơ
Định hình trong tôi yêu thương, nhân cách
Lúc tôi sai chỉ nhẹ nhàng quở trách
Tôi thành tài, mắt người đượm niềm vui
Có những người thầy dù muôn nẻo ngược xuôi
Dù thất bại - thành công, dù đỉnh cao - vấp ngã
Dù tôi lạc bước giữa cuộc đời hối hả
Người như cội tùng già vẫn rộng tán chở che
Có những người thầy dù năm tháng đi qua
Dù mỗi mùa hiến chương tôi chưa từng nhớ đến
Vẫn tận tụy dìu tôi đến chân trời bờ bến
Có những người thầy vẫn thầm lặng không tên
Là cha, là mẹ... những người thầy đầu tiên...

Ngày đầu tiên đi học, lớp học đầu tiên, những người thầy đầu tiên – tất cả những thứ đầu đời ấy luôn khiến ta bâng khuâng mỗi khi nhớ về. Và dù năm tháng qua đi, ta vẫn thật khó quên lớp học ấy – người thầy ấy. Trở lại mái trường xưa - tác giả Đặng Thu Phong đã có những vần thơ thật cảm động về một thuở học trò. Hy vọng bài thơ Lớp học đầu tiên sẽ đưa bạn trở lại những kỷ niệm thuở ban sơ.
Lớp học đầu tiên (Đặng Thu Phong)
Tạt qua con đường cũ
Kỷ niệm xưa tràn về.
Anh dắt em trở về thăm lớp học ngày thơ
Trong giấc mơ...
Của một thời anh còn con nít
Trần nhà mạng nhện mắc đầy chi chít.
Những ô bàn, nuôi con mối vò ve
Lớp học xưa không có lấy một cành me
Bởi đó là...
Cái chòi không bỏ dở,
Những mặt bàn xước xơ khắc khổ,
Những mặt tường than vẽ loang lổ đến dại khờ.
Em ơi !
Ngày thơ...
Cô giáo ôm chồng vở bốn dòng li kẻ
Cầm tay anh dạy viết những chữ đầu đời
Rồi những ngày mưa gió trở trời
Nền nhà thành những vết lầy nhão nhoẹt
Tiếng chân bàn cót két
Tan trong cõi hư không.
Có những khi hoa cỏ may trổ bông
Găm hết cả áo quần thời con trẻ
Anh thương cô và anh thương mẹ
Ngồi suốt buổi khở những nhánh may già.
Những gì đã đi qua
Giờ chỉ là giấc mơ của một thời hạnh phúc
Những gì mà trước đây rất thực
Giờ chỉ tìm thấy trong mỗi giấc mơ
Ôi lớp học ngày thơ...
Đôi khi, ta chỉ muốn trở lại mái trường bình yên ấy, với thầy cô, bạn bè và những tháng ngày bận rộn bài vở. Thuở ấy, ta nào hiểu hết những lắng lo, những quan tâm của thầy cô, cứ mải mê với những trò nghịch ngợm... Nỗi niềm người thầy, có mấy ai biết... Tác giả Ly Nguyễn đã viết những vần thơ nói thay nỗi niềm của những người đứng trên bục giảng và cả của những lứa học trò “nhất quỷ nhì ma”.

Nỗi niềm người thầy (Ly Nguyễn)
Trường xưa ơi cho tôi về thăm lại
Hơn năm mùa xa nhớ thầy tôi
Mỗi lần về quê qua đường trung học cũ
Ngó sân trường xem bóng thầy đâu
Thầy cô của tôi có người không còn nữa
Tuổi xuân qua, người gác mái chèo đưa
Thầy tôi đó vẫn mái đầu nửa bạc
Vầng trán cao, nhăn lại lúc sang mùa.
Bạn bè của tôi có người theo nghiệp
Lại chở đò ngang nơi chốn quê nghèo
Đứa lại tha hương tới miền đất hứa
Những ngày này có ai nhớ thầy xưa.
“Đời sư phạm hồi vinh cũng lắm
Tủi cũng nhiều âu cũng tự nhiên
Trò cũ qua sông trò mới lại
Năm lại qua năm ta mỏi mòn.”
Bao giờ em mới quên ngày cũ:
Ngót mấy mươi cây đi thăm thầy
Cút kít đạp xe, băng đồng lội
Hồ hởi đứa cười, đứa kêu xa…
Xa xôi ngày ấy mà gần gũi
Gần gũi ngày này mà xa xôi
Trò đi - đi mãi thầy ở lại
Ngóng mãi trò yêu thêm ngày dài
Kết thúc bài thơ là buổi gặp mặt của thầy và trò. Mỗi lần đến thăm thầy, thấy tóc thầy bạc thêm những tháng năm, ta không khỏi có chút gì đó xa xót. Để rồi, khi cuộc sống riêng với những lo toan mải mê cuốn ta theo, ta chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi ta chẳng còn đến thăm lại thầy cô. “Con trở về thầy đã ra đi” – bài thơ của tác giả Bích Thoa sẽ là bài thơ khép lại chương trình Thơ Radio ngày hôm nay.

Con trở về thầy đã ra đi (Bích Thoa)
Con trở về
Thầy đã ra đi!
Thương một mùa thu một mùa thu trở lại
Tà áo tinh khôi, con một thời trẻ dại
Vung bút bên chiều vẽ mãi tím bằng lăng
Con trở về nơi ấy thuở xa xăm
cánh phương ngây ngô thắp từng góc nhớ
Con bước đi bên dãy phòng đang mở
Một thoáng ngập ngừng
ô cửa lặng im
Thầy dạy cho con hiểu lý lẽ trái tim
Hiểu nghĩa yêu thương hiểu ngôn từ đẹp đẽ
Hiểu những vần thơ cung trắc bằng mới mẻ
Có lăng kính cuộc đời muôn vẻ thẳm tim soi
Con từng ví bầu trời giông bão tựa vệt roi
Nỗi buồn là mưa long lanh nước mắt
Thơ là gió chở nỗi niềm trong vắt
Áng mây trời xõa tóc tuổi thần tiên
Thầy dạy cho con một tiếng cười hiền
Bài học đầu tiên mở trên trang sách
Có vai mẹ cong vênh đôi gánh thóc .
Bước chân cha bên luống cày cọc cạch
Có ánh đèn dầu in trên sách lặng đêm
Con trở về chạm gót bên thềm
Thầy ra đi và vần thơ để lại
Chiếc lá bên chiều vẽ gió miền xa ngái
Con vẽ cung trầm cung bổng nhớ người xưa!
Bài thơ để lại thật nhiều tiếc nuối và nhớ thương. Người thầy đã ra đi, di sản để lại chính là những lứa học trò. 20.11 này, dù bận rộn, hãy cố gắng sắp xếp để dành thời gian ghé thăm những thầy cô của chúng ta nhé.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Titi
Thực hiện: Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
Thành Viên:
timbuondoncoi
Bình luận (0)