Này cô gái, nếu em buồn hãy tựa vai tôi mà khóc!
Tác giả:
Hòa Khỉ
Giọng đọc:
Tuấn Anh
16/06/2017 6
00:00
05:00
blogradio.vn - Những lời yêu thương tôi đã nói quá nhiều, em cũng đã nói quá nhiều, giờ đây chỉ có thể để cho thời gian trả lời tất cả những gì mà em luôn lo lắng. Bởi vì từ giây phút này trở đi em sẽ chẳng phải khóc một mình nữa rồi.
Em à, tôi và em đã từng nói yêu nhau rất nhiều lần, thật nhiều cảm xúc, thế nhưng vì sao kết quả vẫn luôn chỉ có một?
Em nói rằng con gái chỉ nói lời yêu với người mà họ yêu thật sự. Và em nói yêu tôi. Còn con trai, tôi có thể đến bên cạnh vài cô gái khác, dù chẳng hề yêu nhưng họ cứ bám lấy tôi, và tôi nói vài lời tình cảm, cũng chẳng mất gì. Điều này có thể đúng, nhưng cũng có thể sai. Bởi tôi cũng đã từng nghĩ như thế cho đến ngày tôi gặp được em. Tôi không nói thích em, mà là yêu, yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tôi gặp em giữa một chiều hè tháng sáu. Có lẽ nắng quá rực rỡ khiến cho nụ cười của em tràn đầy sức sống và chạy thẳng vào tim tôi một nhịp thật nhanh. Tôi theo đuổi em một cách bạo dạn và ồ ạt, bởi vì thật sự tôi không muốn mất em. Thích em, tôi có thể ngỏ lời rồi để đó, chẳng cần biết kết quả liệu em có đáp lại hay không. Còn yêu em, tôi sẵn sàng lặp đi lặp lại hàng ngàn lời yêu để mong có một lời hồi đáp từ em. Thế đó, yêu và thích khác nhau như thế đó. Tôi nói yêu em vì đó là người mà tôi yêu thật sự, cô gái ạ.
Tôi và em đã nói yêu nhau thật nhiều phải không? Nhưng rồi cũng chỉ là lời nói mà thôi. Một vài lần trong cơn chếnh choáng chiều, em tựa vào vai tôi thủ thỉ lời yêu. Tôi mừng rơn, nhưng rồi thoáng chốc sau em lại mỉm cười, nụ cười buồn hun hút như vừa trải qua một điều gì đó thật đau đớn. Đôi mắt xa xăm và trong vắt tựa hồ như tôi chẳng thể nào đi được đến đích mà cứ mãi đắm đuối ở một mực nhất định. Bởi vì em vẫn luôn là một ẩn số chẳng có lời đáp.

Trong vài lần mê đắm của hơi men nồng nàn, em gục đầu vào lòng tôi nói lời yêu. Nhưng rồi chỉ năm phút sau, những giọt nước mắt ấm nóng thấm đẫm lớp áo sơ mi trắng của tôi. Đôi vai em bắt đầu rung lên nhè nhẹ, một chút nức nở rồi im hẳn. Tôi im lặng ôm em, em im lặng ngoan ngoan trong vòng tay tôi, đôi tay buông hờ hững giữa không gian. Em chẳng hề ôm tôi hay chẳng hề muốn dựa vào lòng tôi để vơi bớt chút đau lòng. Tôi chẳng thể nào giải thích được, chỉ còn cách dựa vào những lời yêu em nói lúc đó để cho mình thêm chút động lực theo đuổi em.
Vài lần bên Hồ Tây lộng gió, em bất chợt vui vẻ và líu lo như một con chim nhỏ. Em cười nói rộn rã khiến trái tim tôi cũng rộn rã theo. Em cười với tôi, nụ cười thật ngọt ngào dưới ánh hoàng hôn lộng gió. Trong vài phút vui vẻ yêu đời, em nói lời yêu tôi. Rồi cười, nụ cười bất chợt hết vui vẻ hồn nhiên mà có chút hoang hoải trống rỗng.
Tôi mơ hồ nhận ra đằng sau tất cả những lời yêu đó là vết thương chưa từng nguôi ngoai. Và tôi chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh trước những lời yêu ấy. Tôi mê mẩn và đắm chìm nhưng cũng nhanh chóng trở về thực tại. Bởi lẽ tôi không muốn đó chỉ là lời yêu thương qua loa.
Tôi hỏi em về những lời yêu, về nụ cười và cả những giọt nước mắt. Ánh mắt em thoáng buồn, nỗi buồn ở đâu đó tựa hồ ập đến xóa hết khoảng nắng trước mắt em. Đó có lẽ chẳng phải là những lời yêu thương dành cho một người đang mơ hồ như tôi, nhưng là lời yêu thương thật lòng của em. Em bảo con gái chỉ nói lời yêu với những người họ yêu thật sự, và em nói yêu tôi. Thế nhưng sau mỗi lời yêu ấy, nỗi đau của quá khứ lại ùa về, lại khiến em đau đớn, lại khiến em từ bỏ. Em không sợ rằng mình sẽ đau một lần nữa, mà sợ rằng sự phân vân trong lòng em khiến tôi đau. Em đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu, là người hiểu em hơn ai hết. Nhưng rồi kết quả chẳng thể nào trọn vẹn khi vào ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau cũng là ngày em nhận được thiệp hồng của người đó. Không một lời giải thích, không một chút vương vấn, người ấy quay lưng đi như chưa từng có 4 năm mặn nồng, chưa có từng lời yêu thương mà hai người đã trao cho nhau. Phải đến mãi sau này, em mới biết rằng em vốn dĩ chỉ là người thay thế trong suốt ngần ấy năm. Vì cô gái ấy đã trở về, vì người ấy chẳng thể quên được. Và em sợ em cũng thế. Em sợ một ngày gặp lại em sẽ không kìm chế được tình cảm của mình, sợ rằng chính bản thân mình lại một lần nữa gục ngã trong biển tình ấy. Và em sợ tôi sẽ là người tổn thương như chính em tổn thương năm đó.
Tôi ôm em vào lòng, lặng lẽ để em nức nở trong vòng tay tôi. Niềm tin của em, tình yêu của em đã thật sự bị tổn thương đến đau lòng. Thế nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc im lặng. Bởi lẽ tôi không muốn nói điều gì cả, và chắc rằng em cũng chẳng muốn nghe điều gì cả. Những lời yêu thương tôi đã nói quá nhiều, em cũng đã nói quá nhiều, giờ đây chỉ có thể để cho thời gian trả lời tất cả những gì mà em luôn lo lắng. Bởi vì từ giây phút này trở đi em sẽ chẳng phải khóc một mình nữa rồi.
Cô gái à, đừng khóc một mình nữa, hãy tựa vào vai anh mà khóc nhé!
© Jun – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga, Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
***


Em à, tôi và em đã từng nói yêu nhau rất nhiều lần, thật nhiều cảm xúc, thế nhưng vì sao kết quả vẫn luôn chỉ có một?
Em nói rằng con gái chỉ nói lời yêu với người mà họ yêu thật sự. Và em nói yêu tôi. Còn con trai, tôi có thể đến bên cạnh vài cô gái khác, dù chẳng hề yêu nhưng họ cứ bám lấy tôi, và tôi nói vài lời tình cảm, cũng chẳng mất gì. Điều này có thể đúng, nhưng cũng có thể sai. Bởi tôi cũng đã từng nghĩ như thế cho đến ngày tôi gặp được em. Tôi không nói thích em, mà là yêu, yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tôi gặp em giữa một chiều hè tháng sáu. Có lẽ nắng quá rực rỡ khiến cho nụ cười của em tràn đầy sức sống và chạy thẳng vào tim tôi một nhịp thật nhanh. Tôi theo đuổi em một cách bạo dạn và ồ ạt, bởi vì thật sự tôi không muốn mất em. Thích em, tôi có thể ngỏ lời rồi để đó, chẳng cần biết kết quả liệu em có đáp lại hay không. Còn yêu em, tôi sẵn sàng lặp đi lặp lại hàng ngàn lời yêu để mong có một lời hồi đáp từ em. Thế đó, yêu và thích khác nhau như thế đó. Tôi nói yêu em vì đó là người mà tôi yêu thật sự, cô gái ạ.
Tôi và em đã nói yêu nhau thật nhiều phải không? Nhưng rồi cũng chỉ là lời nói mà thôi. Một vài lần trong cơn chếnh choáng chiều, em tựa vào vai tôi thủ thỉ lời yêu. Tôi mừng rơn, nhưng rồi thoáng chốc sau em lại mỉm cười, nụ cười buồn hun hút như vừa trải qua một điều gì đó thật đau đớn. Đôi mắt xa xăm và trong vắt tựa hồ như tôi chẳng thể nào đi được đến đích mà cứ mãi đắm đuối ở một mực nhất định. Bởi vì em vẫn luôn là một ẩn số chẳng có lời đáp.

Trong vài lần mê đắm của hơi men nồng nàn, em gục đầu vào lòng tôi nói lời yêu. Nhưng rồi chỉ năm phút sau, những giọt nước mắt ấm nóng thấm đẫm lớp áo sơ mi trắng của tôi. Đôi vai em bắt đầu rung lên nhè nhẹ, một chút nức nở rồi im hẳn. Tôi im lặng ôm em, em im lặng ngoan ngoan trong vòng tay tôi, đôi tay buông hờ hững giữa không gian. Em chẳng hề ôm tôi hay chẳng hề muốn dựa vào lòng tôi để vơi bớt chút đau lòng. Tôi chẳng thể nào giải thích được, chỉ còn cách dựa vào những lời yêu em nói lúc đó để cho mình thêm chút động lực theo đuổi em.
Vài lần bên Hồ Tây lộng gió, em bất chợt vui vẻ và líu lo như một con chim nhỏ. Em cười nói rộn rã khiến trái tim tôi cũng rộn rã theo. Em cười với tôi, nụ cười thật ngọt ngào dưới ánh hoàng hôn lộng gió. Trong vài phút vui vẻ yêu đời, em nói lời yêu tôi. Rồi cười, nụ cười bất chợt hết vui vẻ hồn nhiên mà có chút hoang hoải trống rỗng.
Tôi mơ hồ nhận ra đằng sau tất cả những lời yêu đó là vết thương chưa từng nguôi ngoai. Và tôi chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh trước những lời yêu ấy. Tôi mê mẩn và đắm chìm nhưng cũng nhanh chóng trở về thực tại. Bởi lẽ tôi không muốn đó chỉ là lời yêu thương qua loa.
Tôi hỏi em về những lời yêu, về nụ cười và cả những giọt nước mắt. Ánh mắt em thoáng buồn, nỗi buồn ở đâu đó tựa hồ ập đến xóa hết khoảng nắng trước mắt em. Đó có lẽ chẳng phải là những lời yêu thương dành cho một người đang mơ hồ như tôi, nhưng là lời yêu thương thật lòng của em. Em bảo con gái chỉ nói lời yêu với những người họ yêu thật sự, và em nói yêu tôi. Thế nhưng sau mỗi lời yêu ấy, nỗi đau của quá khứ lại ùa về, lại khiến em đau đớn, lại khiến em từ bỏ. Em không sợ rằng mình sẽ đau một lần nữa, mà sợ rằng sự phân vân trong lòng em khiến tôi đau. Em đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu, là người hiểu em hơn ai hết. Nhưng rồi kết quả chẳng thể nào trọn vẹn khi vào ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau cũng là ngày em nhận được thiệp hồng của người đó. Không một lời giải thích, không một chút vương vấn, người ấy quay lưng đi như chưa từng có 4 năm mặn nồng, chưa có từng lời yêu thương mà hai người đã trao cho nhau. Phải đến mãi sau này, em mới biết rằng em vốn dĩ chỉ là người thay thế trong suốt ngần ấy năm. Vì cô gái ấy đã trở về, vì người ấy chẳng thể quên được. Và em sợ em cũng thế. Em sợ một ngày gặp lại em sẽ không kìm chế được tình cảm của mình, sợ rằng chính bản thân mình lại một lần nữa gục ngã trong biển tình ấy. Và em sợ tôi sẽ là người tổn thương như chính em tổn thương năm đó.
Tôi ôm em vào lòng, lặng lẽ để em nức nở trong vòng tay tôi. Niềm tin của em, tình yêu của em đã thật sự bị tổn thương đến đau lòng. Thế nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc im lặng. Bởi lẽ tôi không muốn nói điều gì cả, và chắc rằng em cũng chẳng muốn nghe điều gì cả. Những lời yêu thương tôi đã nói quá nhiều, em cũng đã nói quá nhiều, giờ đây chỉ có thể để cho thời gian trả lời tất cả những gì mà em luôn lo lắng. Bởi vì từ giây phút này trở đi em sẽ chẳng phải khóc một mình nữa rồi.
Cô gái à, đừng khóc một mình nữa, hãy tựa vào vai anh mà khóc nhé!
© Jun – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga, Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
Thành Viên:
Hòa Khỉ
Bình luận (0)