Em quên mất rằng em cũng cần phải thương em
Giọng đọc:
16/03/2018 75
00:00
05:00
blogradio.vn - Anh nói đừng cố nữa, tình yêu là thứ tự nhiên mà xứng đáng. Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Anh bảo không có em, anh vẫn sống tốt. Dĩ nhiên anh vẫn sống tốt. Em chỉ thương con sói kia, cô độc và cứ cố tỏ ra mạnh mẽ. Em yêu anh nhiều lắm. Nhiều tới mức, em quên mất rằng em cũng phải tự thương em.
***
Em hỏi anh về mẫu người anh thích. Là em hỏi thật đó. Anh bảo thực ra chẳng có mẫu nào, tình yêu là những thứ đến tự nhiên. Câu nói đó có phải là lời từ chối gián tiếp khôn khéo của anh dành cho em không? Em ngơ ngác nhìn anh bước đi về phía trước.
Khi yêu, người con gái như em hay đặt hết tình cảm của mình vào người con trai làm cho trái tim em vui tươi, cũng là người dạy cho em cách cười để nước mắt không chảy. Em không giỏi lý luận với anh. Cái gì anh cũng biết cách trả lời để làm em không tài nào phản bác. Ngay đến cả việc từ chối em, cũng khéo léo đến vậy. Vậy nên, em lấy gì để xứng đáng với anh đây?
Anh cứ lạnh lùng và nhẫn tâm, không xa cũng không gần. Em chỉ có thể như vệ tinh chạy theo anh. Quay xung quanh anh. Ngắm nhìn anh từ một khoảng cách nhất định. Có trời mới biết, em ấm ức đến mức nào. Tiếc thay, anh tự nhiên cho rằng em và anh cứ như thế thôi. Trên mức tình bạn, dưới hạn tình yêu. Chúng ta cứ chênh vênh, chòng chành mà không bao giờ ngã. Không quá thân thuộc cũng chẳng xa lạ.

Em ngàn lần muốn hét vào cái gương mặt băng đá ngàn năm của anh. Rằng anh là con người ích kỷ, nhát chết. Sao anh không dám thừa nhận là anh rất yêu em? Sao không dám mở miệng nói cần em ở bên dù chỉ một lần? Sao không dám thừa nhận rằng anh xấu hổ, hối hận vì ngày xưa đã bỏ tình yêu đầu mà ra đi tìm cuộc sống khác?
Em đau cùng anh, nỗi đau ngày cũ. Em biết anh vẫn chưa thể nào chấp nhận việc mình đã làm. Nhưng chẳng phải bây giờ đã có người thay anh chăm sóc cô ấy, mang lại hạnh phúc cho cô ấy? Tại sao anh vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ, để đưa bàn tay run rẩy của anh, cho em giữ anh đứng vững?
Em còn trẻ, còn nông nổi quá nhiều, còn vô vàn những điều mà em không biết. Em cố gắng hằng ngày, cố gắng không ngừng nghỉ. Làm sao để anh vui, để anh thấy em quan trọng. Từ chỉn chu dáng hình, cho tới học cách nấu món anh mà anh thích, nói những lời ủi an anh.
Anh nói đừng cố nữa, tình yêu là thứ tự nhiên mà xứng đáng. Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Anh bảo không có em, anh vẫn sống tốt. Dĩ nhiên anh vẫn sống tốt. Em chỉ thương con sói kia, cô độc và cứ cố tỏ ra mạnh mẽ. Em yêu anh nhiều lắm. Nhiều tới mức, em quên mất rằng em cũng phải tự thương em.
Em không cố kéo anh ra khỏi bóng tối mà anh tự trùm lên anh. Anh cứ lạnh lùng đi, và vô tâm với em đến chừng nào anh có thể. Có bao nhiêu đau đớn hãy cứ để em nhận lấy riêng mình, để mỗi giây qua đi, em đều có thể yêu anh như thể tự nhiên anh cũng xứng như vậy.
Sau đêm đen là đến bình minh
Sống như tiểu hành tinh sao hiểu lòng vũ trụ
Bao nước mắt em rơi hằng đêm trong giấc ngủ
Chừng nào mới đủ, để gói chữ “yêu thương”.
© Thương Nguyễn – blogradio.vn
Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Bình luận (0)