Hãy nắm chặt tay và đưa em đi suốt cuộc đời
Giọng đọc:
Hằng Nga
14/04/2017 2749
00:00
05:00
blogradio.vn - Dẫu sau này con đường phía trước có sóng gió, có bão tố, có chênh vênh như thế nào đi chăng nữa thì mong anh đừng nản lòng, đừng vội vàng bỏ cuộc khi anh còn có thể bước tiếp…. Hãy nắm chặt tay em, hãy đưa em đi cùng anh, đi đến nơi nào mà em có thể ở bên anh trọn đời, để mỗi sớm mai thức dậy, em lại được nhìn thấy nụ cười của anh lung linh trong nắng sớm, được nghe giọng nói ấm áp của anh và được thì thầm bên anh mà nói rằng: “Biết không anh, em yêu anh”.
Tháng tư vừa chạm ngõ, cái nắng đã bắt đầu hanh hao, những cánh hoa xinh tươi của mùa xuân cũng đã thu mình lại và những cơn gió không còn dịu mát nữa mà khô khan đến lạnh lùng. Tháng tư về như mang niềm tiếc nuối của mùa xuân nhưng cũng đồng thời mở ra một khởi đầu mới cho mùa hạ. Cho nên có ai đó đã nói rằng “Tháng tư mang hình hài của những trăn trở nhưng không quá đau buồn”.
Có lẽ là đúng thật! Hình hài của sự trăn trở ấy không chỉ hiện hữu trong đất trời mà ngay cả lòng người, ngay cả trong em và ngay cả trong anh khi chúng ta nghĩ về nhau, về tình yêu ngọt ngào mà quá đỗi mong manh. Phải chăng ở đời những gì đẹp đẽ nhất thường mong manh dễ vỡ? Bỗng nhiên em cảm thấy lo sợ, sợ những cơn mưa bất chợt khiến con thuyền anh không tới được bờ em, sợ những khoảng cách không gian xa vời vợi khiến mắt em không nhìn thấy đường anh, sợ một ngày nào đó “em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất”…
“Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…”

Anh biết không? Nhiều khi một mình em lang thang trên phố vắng, nhìn từng dòng xe cộ qua lại tấp nập, từng bước chân hối hả ngược xuôi… Tự nhiên em lại thấy thèm một bữa cơm gia đình đầy đủ, thèm cảm giác được bố ân cần chỉ bảo, thèm cái bẹo má của mẹ, thèm cái nhí nhố của nhỏ em…và thèm những giây phút, những khoảnh khắc được cùng anh tay trong tay đi dạo trên bãi cát vàng để nghe mùi vị mằn mặn của những cơn gió mang theo muối mà cảm nhận sự bình yên đến lạ.
Không biết tự bao giờ, em lại có thói quen ngắm nhìn biển, ngắm nhìn một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt nhẹ qua hiên nhà hay một con đường, một góc phố mà hai chúng ta đã từng đi qua. Cũng không biết tự bao giờ, em lại thích mưa, thích tắm mình dưới những cơn mưa mát lạnh mà nghe trái tim mình thổn thức. Chắc có lẽ mưa làm em nhớ đến anh, long lanh trong từng hạt mưa ấy là hình bóng anh đang hiện hữu ngày một rõ rệt hơn từ điệu bộ, cử chỉ, giọng nói đến đôi mắt băn khoăn buồn của anh…và cũng chẳng biết từ lúc nào, con sóng lòng trong em lại vang lên những điệp khúc của tình yêu.
Có khi trầm lắng nhẹ nhàng, miên man xô vào bờ nhưng có lúc lại ồn ào và dữ dội tạo thành những cơn bão nghiêng đêm khiến em cảm thấy chênh vênh giữa dòng thời gian vô định. Thế nhưng chính tình yêu của anh là động lực, là niềm tin, là sức mạnh cuốn phăng đi những cảm giác chống chếnh trong em để em có thể bước tiếp cuộc hành trình tìm về với bến bờ hạnh phúc.
Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói.Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên.
Chắc có lẽ khi yêu chân thành, mọi người ai cũng như em phải không anh? Cũng biết nhớ, biết thương, biết chờ đợi, biết hy vọng và biết đánh đổi vì một cuộc sống hạnh phúc dẫu có phải trải qua nhiều gian nan, thử thách. Cuộc sống là vậy không có cái gì là dễ dàng mà ta có được, mọi thứ luôn cần sự cố gắng chăm chút, nâng niu và bảo vệ. Và tình yêu cũng thế, cũng cần được cả hai ta vun đắp và dựng xây. Vì vậy dẫu sau này con đường phía trước có sóng gió, có bão tố, có chênh vênh như thế nào đi chăng nữa thì mong anh đừng nản lòng, đừng vội vàng bỏ cuộc khi anh còn có thể bước tiếp…. Hãy nắm chặt tay em, hãy đưa em đi cùng anh, đi đến nơi nào mà em có thể ở bên anh trọn đời, để mỗi sớm mai thức dậy, em lại được nhìn thấy nụ cười của anh lung linh trong nắng sớm, được nghe giọng nói ấm áp của anh và được thì thầm bên anh mà nói rằng: “Biết không anh, em yêu anh”.
© Song Tử – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
***
Tháng tư vừa chạm ngõ, cái nắng đã bắt đầu hanh hao, những cánh hoa xinh tươi của mùa xuân cũng đã thu mình lại và những cơn gió không còn dịu mát nữa mà khô khan đến lạnh lùng. Tháng tư về như mang niềm tiếc nuối của mùa xuân nhưng cũng đồng thời mở ra một khởi đầu mới cho mùa hạ. Cho nên có ai đó đã nói rằng “Tháng tư mang hình hài của những trăn trở nhưng không quá đau buồn”.
Có lẽ là đúng thật! Hình hài của sự trăn trở ấy không chỉ hiện hữu trong đất trời mà ngay cả lòng người, ngay cả trong em và ngay cả trong anh khi chúng ta nghĩ về nhau, về tình yêu ngọt ngào mà quá đỗi mong manh. Phải chăng ở đời những gì đẹp đẽ nhất thường mong manh dễ vỡ? Bỗng nhiên em cảm thấy lo sợ, sợ những cơn mưa bất chợt khiến con thuyền anh không tới được bờ em, sợ những khoảng cách không gian xa vời vợi khiến mắt em không nhìn thấy đường anh, sợ một ngày nào đó “em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất”…
“Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…”

Anh biết không? Nhiều khi một mình em lang thang trên phố vắng, nhìn từng dòng xe cộ qua lại tấp nập, từng bước chân hối hả ngược xuôi… Tự nhiên em lại thấy thèm một bữa cơm gia đình đầy đủ, thèm cảm giác được bố ân cần chỉ bảo, thèm cái bẹo má của mẹ, thèm cái nhí nhố của nhỏ em…và thèm những giây phút, những khoảnh khắc được cùng anh tay trong tay đi dạo trên bãi cát vàng để nghe mùi vị mằn mặn của những cơn gió mang theo muối mà cảm nhận sự bình yên đến lạ.
Không biết tự bao giờ, em lại có thói quen ngắm nhìn biển, ngắm nhìn một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt nhẹ qua hiên nhà hay một con đường, một góc phố mà hai chúng ta đã từng đi qua. Cũng không biết tự bao giờ, em lại thích mưa, thích tắm mình dưới những cơn mưa mát lạnh mà nghe trái tim mình thổn thức. Chắc có lẽ mưa làm em nhớ đến anh, long lanh trong từng hạt mưa ấy là hình bóng anh đang hiện hữu ngày một rõ rệt hơn từ điệu bộ, cử chỉ, giọng nói đến đôi mắt băn khoăn buồn của anh…và cũng chẳng biết từ lúc nào, con sóng lòng trong em lại vang lên những điệp khúc của tình yêu.
Có khi trầm lắng nhẹ nhàng, miên man xô vào bờ nhưng có lúc lại ồn ào và dữ dội tạo thành những cơn bão nghiêng đêm khiến em cảm thấy chênh vênh giữa dòng thời gian vô định. Thế nhưng chính tình yêu của anh là động lực, là niềm tin, là sức mạnh cuốn phăng đi những cảm giác chống chếnh trong em để em có thể bước tiếp cuộc hành trình tìm về với bến bờ hạnh phúc.
Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói.Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên.
Chắc có lẽ khi yêu chân thành, mọi người ai cũng như em phải không anh? Cũng biết nhớ, biết thương, biết chờ đợi, biết hy vọng và biết đánh đổi vì một cuộc sống hạnh phúc dẫu có phải trải qua nhiều gian nan, thử thách. Cuộc sống là vậy không có cái gì là dễ dàng mà ta có được, mọi thứ luôn cần sự cố gắng chăm chút, nâng niu và bảo vệ. Và tình yêu cũng thế, cũng cần được cả hai ta vun đắp và dựng xây. Vì vậy dẫu sau này con đường phía trước có sóng gió, có bão tố, có chênh vênh như thế nào đi chăng nữa thì mong anh đừng nản lòng, đừng vội vàng bỏ cuộc khi anh còn có thể bước tiếp…. Hãy nắm chặt tay em, hãy đưa em đi cùng anh, đi đến nơi nào mà em có thể ở bên anh trọn đời, để mỗi sớm mai thức dậy, em lại được nhìn thấy nụ cười của anh lung linh trong nắng sớm, được nghe giọng nói ấm áp của anh và được thì thầm bên anh mà nói rằng: “Biết không anh, em yêu anh”.
© Song Tử – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Bình luận (0)