Vì tình một đêm mà đánh mất tình yêu đích thực
Giọng đọc:
Tuấn Anh
10/03/2017 3841
00:00
05:00
Ai cũng mong tìm được một tình yêu đích thực, nhưng dù có tìm được, liệu chúng ta có giữ được, khi mà dòng đời xáo động, lòng người đổi thay?
“Gửi em, cô gái nhỏ đã đi cùng anh suốt một chặng dài.
Mười một năm ở bên nhau, chúng ta đã hiểu nhau đến mức chẳng cần nói ra, vẫn có thể hiểu nhau đang nghĩ gì, đang muốn gì. Nhưng cho đến bây giờ, giống như có một khe nứt lớn giữa anh và em. Chúng ta chỉ có thể nhìn nhau, trong im lặng. Anh đã cố gắng lấp lại vực sâu đó bằng những lời nói, những lời giải thích. Nhưng rồi mọi thứ vẫn y nguyên. Mười một năm của chúng ta đã mãi mất đi, chỉ vì một đêm. Đêm mà anh làm điều có lỗi với em.
Cả một quãng đời ta đi cạnh nhau, em cũng biết anh là người như thế nào mà, đúng không. Anh vẫn giữ từng kỷ vật nhỏ của em. Món quà đầu tiên em tặng. Chiếc khuy áo nhỏ màu tím mà em đánh rơi trong phòng anh. Anh nhớ những chuyến đi du lịch bụi của hai đứa, những niềm vui, cả những lúc anh đứng lặng dưới phòng trọ của em, nhìn lên ô cửa sáng đèn, nơi có người con gái đang khóc vì anh... Anh nhớ tất cả những điều chúng ta cùng trải qua. Anh không thể quên và cũng không muốn quên!
Anh viết những dòng này lên đây. Anh không biết em có đọc được chúng không. Anh cũng không muốn gửi thêm cho em điều gì gợi nhắc thêm nối đau mà em đang phải chịu nữa. Nếu em đọc được những dòng này, hãy hiểu và tha thứ cho anh.

Anh đi làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài. Công việc của anh gắn liền với những chuyến đi. Khảo sát thị trường, tìm khách hang, tìm nhà cung ứng… đủ thứ áp lực đè lên anh. Đôi khi, anh đã định từ bỏ, nhưng vì nghĩ tới em, anh lại có động lực để tiếp tục công việc này.
Nhưng rồi đến giờ, chính anh lại đánh mất động lực đó, bằng cách để mất em.
Sau khi vào làm trong công ty, anh có gặp một đồng nghiệp nữ. Cô ấy rất chu đáo, quan tâm anh, và anh cũng coi cô ấy như em gái vậy. Bọn anh rất thân nhau. Nhưng anh luôn coi cô ấy như một đồng nghiệp, một cô em gái bình thường. Chưa từng nghĩ sẽ phản bội em
Rồi bất ngờ cô ấy tỏ tình. Anh hơi bất ngờ dù đã dự đoán trước. Anh cũng thẳng thừng từ chối và khuyên nhủ cô ấy. Anh nói anh sắp lấy em, rằng anh yêu em rất nhiều. Nhưng dường như cô ấy chẳng quan tâm những điều ấy. Cô ấy mua đồ ăn, mua quà cho anh, nhưng anh đều từ chối. Nếu nhận thì cũng là vì sợ cô ấy mất mặt trước những đồng nghiệp khác. Nhưng anh vẫn không hề nghĩ sẽ phản bội em
Cho đến ngày anh và cô ấy cùng qua Trung Quốc ký hợp đồng. Cô ấy lại khóc và nói yêu anh. Nhưng anh từ chối. Cuối cùng, cô ấy nói muốn đi uống cùng anh một lần để quên đi mọi chuyện. Và sau đó, cô ấy sẽ không nhắc gì tới chuyện tình cảm với anh nữa. Giá như anh có thể trở lại ngày hôm đó để ngăn chính bản thân mình. Bởi ngay sau đêm đó, khi tỉnh dậy bên cạnh cô ấy, không mảnh vải trên người, anh biết mình đã phạm lỗi lầm lớn nhất đời mình. Một tháng sau, cô ấy nói cô ấy có bầu với anh. Và anh biết anh không thể giấu em mãi được nữa. Anh đã gọi cho em, thú nhận và xin tha thứ, dù biết chắc anh chẳng bao giờ đáng tha thứ. Anh cứ như một gã ngốc làm theo một kịch bản được dàn xếp sẵn rồi vậy!

Có thể mọi người sẽ cho rằng anh đang ngụy biện. Nhưng anh tin, vẫn sẽ có ít nhất một người, là em, tin và hiểu cho anh
Anh xin lỗi vì đã khiến cả thanh xuân của em lỡ dở. Anh vẫn yêu em rất nhiều. Nhưng anh không thể chối bỏ trách nhiệm, cùng như tội lỗi mình gây ra. Con anh, anh không thể bỏ. Nếu làm vậy, anh cũng sẽ ân hận cả đời.
Em xin đẹp, tài giỏi, rồi sẽ có một người tốt hơn anh, xứng đáng với em hơn đến bên em. Yêu em”
Blog Radio Sưu tầm và tổng hợp.
***
“Gửi em, cô gái nhỏ đã đi cùng anh suốt một chặng dài.
Mười một năm ở bên nhau, chúng ta đã hiểu nhau đến mức chẳng cần nói ra, vẫn có thể hiểu nhau đang nghĩ gì, đang muốn gì. Nhưng cho đến bây giờ, giống như có một khe nứt lớn giữa anh và em. Chúng ta chỉ có thể nhìn nhau, trong im lặng. Anh đã cố gắng lấp lại vực sâu đó bằng những lời nói, những lời giải thích. Nhưng rồi mọi thứ vẫn y nguyên. Mười một năm của chúng ta đã mãi mất đi, chỉ vì một đêm. Đêm mà anh làm điều có lỗi với em.
Cả một quãng đời ta đi cạnh nhau, em cũng biết anh là người như thế nào mà, đúng không. Anh vẫn giữ từng kỷ vật nhỏ của em. Món quà đầu tiên em tặng. Chiếc khuy áo nhỏ màu tím mà em đánh rơi trong phòng anh. Anh nhớ những chuyến đi du lịch bụi của hai đứa, những niềm vui, cả những lúc anh đứng lặng dưới phòng trọ của em, nhìn lên ô cửa sáng đèn, nơi có người con gái đang khóc vì anh... Anh nhớ tất cả những điều chúng ta cùng trải qua. Anh không thể quên và cũng không muốn quên!
Anh viết những dòng này lên đây. Anh không biết em có đọc được chúng không. Anh cũng không muốn gửi thêm cho em điều gì gợi nhắc thêm nối đau mà em đang phải chịu nữa. Nếu em đọc được những dòng này, hãy hiểu và tha thứ cho anh.

Anh đi làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài. Công việc của anh gắn liền với những chuyến đi. Khảo sát thị trường, tìm khách hang, tìm nhà cung ứng… đủ thứ áp lực đè lên anh. Đôi khi, anh đã định từ bỏ, nhưng vì nghĩ tới em, anh lại có động lực để tiếp tục công việc này.
Nhưng rồi đến giờ, chính anh lại đánh mất động lực đó, bằng cách để mất em.
Sau khi vào làm trong công ty, anh có gặp một đồng nghiệp nữ. Cô ấy rất chu đáo, quan tâm anh, và anh cũng coi cô ấy như em gái vậy. Bọn anh rất thân nhau. Nhưng anh luôn coi cô ấy như một đồng nghiệp, một cô em gái bình thường. Chưa từng nghĩ sẽ phản bội em
Rồi bất ngờ cô ấy tỏ tình. Anh hơi bất ngờ dù đã dự đoán trước. Anh cũng thẳng thừng từ chối và khuyên nhủ cô ấy. Anh nói anh sắp lấy em, rằng anh yêu em rất nhiều. Nhưng dường như cô ấy chẳng quan tâm những điều ấy. Cô ấy mua đồ ăn, mua quà cho anh, nhưng anh đều từ chối. Nếu nhận thì cũng là vì sợ cô ấy mất mặt trước những đồng nghiệp khác. Nhưng anh vẫn không hề nghĩ sẽ phản bội em
Cho đến ngày anh và cô ấy cùng qua Trung Quốc ký hợp đồng. Cô ấy lại khóc và nói yêu anh. Nhưng anh từ chối. Cuối cùng, cô ấy nói muốn đi uống cùng anh một lần để quên đi mọi chuyện. Và sau đó, cô ấy sẽ không nhắc gì tới chuyện tình cảm với anh nữa. Giá như anh có thể trở lại ngày hôm đó để ngăn chính bản thân mình. Bởi ngay sau đêm đó, khi tỉnh dậy bên cạnh cô ấy, không mảnh vải trên người, anh biết mình đã phạm lỗi lầm lớn nhất đời mình. Một tháng sau, cô ấy nói cô ấy có bầu với anh. Và anh biết anh không thể giấu em mãi được nữa. Anh đã gọi cho em, thú nhận và xin tha thứ, dù biết chắc anh chẳng bao giờ đáng tha thứ. Anh cứ như một gã ngốc làm theo một kịch bản được dàn xếp sẵn rồi vậy!

Anh xin lỗi vì đã khiến cả thanh xuân của em lỡ dở. Anh vẫn yêu em rất nhiều. Nhưng anh không thể chối bỏ trách nhiệm, cùng như tội lỗi mình gây ra. Con anh, anh không thể bỏ. Nếu làm vậy, anh cũng sẽ ân hận cả đời.
Em xin đẹp, tài giỏi, rồi sẽ có một người tốt hơn anh, xứng đáng với em hơn đến bên em. Yêu em”
Blog Radio Sưu tầm và tổng hợp.
Chương trình thể hiện qua giọng đọc Tuấn Anh và nhóm sản xuất Blog Radio.
Bình luận (0)