Ly hôn rồi sao anh còn dùng tình yêu làm lá chắn
Giọng đọc:
Tuấn Anh
06/03/2017 2424
00:00
05:00
Phải rồi, cứ dùng tình yêu làm lá chắn, nhân danh tình yêu anh có thể dẫm đạp lên tất cả. Anh nói cô ấy cần anh, còn chị và con anh thì sao?
Tôi chỉ được nghe kể lại nhưng không phải từ chị. Chị luôn âm thầm giấu kín mọi chuyện, cho đến khi chính chị không thể chịu đựng được nữa. Tối hôm đó, một người phụ nữ trẻ và đẹp, nhưng thất thần và suy sụp, bước ra khỏi một nhà nghỉ nấp trong con hẻm. Cũng như mọi nhà nghỉ khác. Nó chỉ đặc biệt hơn vì có chồng chị và một cô gái khác ở bên trong.
Chồng chị là anh trai tôi. Chúng tôi từng là hai đứa trẻ lấm đất của một vùng quê nghèo xác xơ. Bố tôi – một người đàn ông nhàu nhĩ lang bạt khắp nơi theo đoàn thợ, xây trát những căn nhà cho người khác, để gửi những đồng tiền về cho mẹ nuôi chúng tôi. Mẹ ở nhà khâu nón, thu nhập của cả nhà dồn cả vào cho chúng tôi ăn học. Biết bố mẹ khổ, chúng tôi biết rằng chỉ có học cho tử tế mới có thể thoát khỏi cái ách nghèo vốn di truyền từ đời cụ kị. Anh tôi học rất giỏi, luôn là đứa trẻ được làng xóm lấy ra làm kiểu mẫu. Bố cũng không ngại vất vả làm thêm, để tiền chuẩn bị cho anh vào đại học. Ngày biết tin anh đỗ, bố như người trồng cây gặp ngày hái quả. Ông hồ hởi đi khắp xóm làng báo tin vui. Đó cũng là ngày đầu tiên nhà tôi có được một bữa thịnh soạn.
Rồi anh tôi lên thành phố. Thành phố xa xôi đầy những nỗi lo trong mắt người ở lại. Bố và mẹ đều không quản đêm hôm, nhận việc về làm thêm để tích cóp cho anh có cuộc sống tử tế nơi xứ người. Nhà có chút cây trái, dăm quả trứng gà, mẹ cũng tìm cách nhờ người cầm lên giúp cho anh. Đến năm thứ hai, anh đã tự kiếm được tiền bằng công việc gia sư. Anh còn gửi tiền về nhà, thi thoảng mua cho tôi dăm món quà nhỏ.

Đến năm thứ 4, anh về nhà, bố mẹ nói chuyện với anh thật lâu. Tôi không biết mọi người nói về chuyện gì, chỉ biết không lâu sau đó, anh dẫn chị về ra mắt. Cảm giác đầu tiên khi tôi gặp chị đó là choáng ngợp. Như thể một kẻ ở thôn quê thấy những ánh đèn của thị thành. Chị xinh đẹp hơn mọi cô gái mà tôi từng gặp. Anh kể chị học về nghệ thuật. Hai người gặp nhau khi chị tới nhà một người học sinh mà anh đang dạy. Chỉ qua cách ăn mặc và lối cư xử, đủ biết chị lớn lên trong nhung lụa. Cũng như tôi, anh từng nghĩ người như anh chẳng bao giờ có thể với tới chị. Nhưng rồi hai người dần thân nhau và đến một ngày, chị bất ngờ tỏ tình với anh. Nghe chuyện của anh chị, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì anh tìm được người con gái xinh đẹp, dịu hiền, nhưng lo rằng rồi chị có thể bỏ anh đi bất cứ lúc nào. Anh không đẹp trai, cũng không khéo léo, không giàu có, thật khó để tưởng tượng một người như chị có thể yêu được anh
Vậy mà rồi cuối cùng anh chị cưới nhau thật. Ra trường được hai năm, anh tôi lao vào công việc với ước mơ đổi đời. Không lâu sau đó, anh và chị lấy nhau. Rồi bé Táo ra đời. Chị tạm bỏ hết những công việc ưa thích, những đam mê… để dành thời gian cho tổ ấm nhỏ của mình. Tuy ở nhà, chị vẫn tất bật kiếm tiền bằng việc buôn bán online, mở shop thời trang… Bố mẹ tôi luôn khen chị dù bận rộn vẫn chăm lo chu đáo cho gia đình. Nhờ chị, kinh tế gia đình đi lên trông thấy.
Anh ngoài 30, có xe đẹp, nhà cửa ổn định, vợ đẹp, con xinh. Những thứ anh có là những thứ mà mọi người đều ao ước. Cho đến một ngày, tự tay anh hắt đổ mọi thứ. Anh cặp bồ với một cô thực tập sinh trong công ty. Chị nghe đồn nhưng vẫn tin anh. Thậm chí cả tôi cũng khuyên chị tin ở anh. Nhưng anh phản bội lại lòng tin của tất cả. Của bố mẹ, của vợ mình, của tôi. Phải đến khi mọi thứ vỡ lở, tôi mới biết đó không phải lần đầu anh ngoại tình. Chỉ là chị âm thầm giấu đi. Giấu đi những tủi hổ, giấu đi những giọt nước mặt. Âm thầm. Cho đến khi giọt nước tràn ly.

Một ngày, chính chị tận mắt chứng kiến chồng mình vội vã xỏ lại chiếc quần cộc, bên cạnh là cô đồng nghiệp của anh, vẫn thi thoảng ghé nhà chị chơi. Cả hai người không nói gì. Chị cũng không nói gì. Lẳng lặng trở về bế bé Táo đi. Một tuần sau đó, anh đưa chị tờ giấy ly hôn. Và nhắn về cho bố mẹ để thông báo bằng ba chữ cụt lủn: Con ly hôn
Rồi anh đi, bỏ lại tất cả. Cả vợ con, cả nhà cửa, xe cộ, để tiếp tục cuộc vui dang dở với người tình. Bố và mẹ giận anh đến nỗi chỉ cần thấy anh là quát mắng, rồi khuyên ngăn, nhưng anh như thể không còn là anh nữa, một mực lao theo thứ mà anh gọi là tình yêu.
Phải rồi, cứ dùng tình yêu làm lá chắn, nhân danh tình yêu anh có thể dẫm đạp lên tất cả.
Anh nói cô ấy cần anh, còn chị và con anh thì sao?
Chị đi ăn với anh, chỉ một mực đòi ăn ở những quán bình dân vì nghĩ anh còn nhiều khoản phải chi, dù đồ ăn ở những nơi đó chị ăn không quen.
Anh phải mổ dạ dày trong viện, chị thức xuyên 3 đêm để chăm sóc
Gia đình chị cấm cản lấy người như anh, chị đã quỳ, đã khóc, đã làm đủ mọi cách để được ở bên anh
Chị yêu anh, từ bỏ đam mê, công việc yêu thích, để toàn tâm chăm sóc gia đình, để anh tập trung sự nghiệp.
Chị biết anh ngoại tình, cố gắng chăm sóc, đối tốt với anh hơn, chỉ để anh biết mình còn một người vợ, một gia đình
Nhưng rồi tất cả những điều ấy, anh dường như không biết. Hoặc biết mà như không…
Blog Radio Sưu tầm và tổng hợp.
Chương trình do nhóm sản xuất Blog Radio thực hiện.
***
Tôi chỉ được nghe kể lại nhưng không phải từ chị. Chị luôn âm thầm giấu kín mọi chuyện, cho đến khi chính chị không thể chịu đựng được nữa. Tối hôm đó, một người phụ nữ trẻ và đẹp, nhưng thất thần và suy sụp, bước ra khỏi một nhà nghỉ nấp trong con hẻm. Cũng như mọi nhà nghỉ khác. Nó chỉ đặc biệt hơn vì có chồng chị và một cô gái khác ở bên trong.
Chồng chị là anh trai tôi. Chúng tôi từng là hai đứa trẻ lấm đất của một vùng quê nghèo xác xơ. Bố tôi – một người đàn ông nhàu nhĩ lang bạt khắp nơi theo đoàn thợ, xây trát những căn nhà cho người khác, để gửi những đồng tiền về cho mẹ nuôi chúng tôi. Mẹ ở nhà khâu nón, thu nhập của cả nhà dồn cả vào cho chúng tôi ăn học. Biết bố mẹ khổ, chúng tôi biết rằng chỉ có học cho tử tế mới có thể thoát khỏi cái ách nghèo vốn di truyền từ đời cụ kị. Anh tôi học rất giỏi, luôn là đứa trẻ được làng xóm lấy ra làm kiểu mẫu. Bố cũng không ngại vất vả làm thêm, để tiền chuẩn bị cho anh vào đại học. Ngày biết tin anh đỗ, bố như người trồng cây gặp ngày hái quả. Ông hồ hởi đi khắp xóm làng báo tin vui. Đó cũng là ngày đầu tiên nhà tôi có được một bữa thịnh soạn.
Rồi anh tôi lên thành phố. Thành phố xa xôi đầy những nỗi lo trong mắt người ở lại. Bố và mẹ đều không quản đêm hôm, nhận việc về làm thêm để tích cóp cho anh có cuộc sống tử tế nơi xứ người. Nhà có chút cây trái, dăm quả trứng gà, mẹ cũng tìm cách nhờ người cầm lên giúp cho anh. Đến năm thứ hai, anh đã tự kiếm được tiền bằng công việc gia sư. Anh còn gửi tiền về nhà, thi thoảng mua cho tôi dăm món quà nhỏ.

Đến năm thứ 4, anh về nhà, bố mẹ nói chuyện với anh thật lâu. Tôi không biết mọi người nói về chuyện gì, chỉ biết không lâu sau đó, anh dẫn chị về ra mắt. Cảm giác đầu tiên khi tôi gặp chị đó là choáng ngợp. Như thể một kẻ ở thôn quê thấy những ánh đèn của thị thành. Chị xinh đẹp hơn mọi cô gái mà tôi từng gặp. Anh kể chị học về nghệ thuật. Hai người gặp nhau khi chị tới nhà một người học sinh mà anh đang dạy. Chỉ qua cách ăn mặc và lối cư xử, đủ biết chị lớn lên trong nhung lụa. Cũng như tôi, anh từng nghĩ người như anh chẳng bao giờ có thể với tới chị. Nhưng rồi hai người dần thân nhau và đến một ngày, chị bất ngờ tỏ tình với anh. Nghe chuyện của anh chị, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì anh tìm được người con gái xinh đẹp, dịu hiền, nhưng lo rằng rồi chị có thể bỏ anh đi bất cứ lúc nào. Anh không đẹp trai, cũng không khéo léo, không giàu có, thật khó để tưởng tượng một người như chị có thể yêu được anh
Vậy mà rồi cuối cùng anh chị cưới nhau thật. Ra trường được hai năm, anh tôi lao vào công việc với ước mơ đổi đời. Không lâu sau đó, anh và chị lấy nhau. Rồi bé Táo ra đời. Chị tạm bỏ hết những công việc ưa thích, những đam mê… để dành thời gian cho tổ ấm nhỏ của mình. Tuy ở nhà, chị vẫn tất bật kiếm tiền bằng việc buôn bán online, mở shop thời trang… Bố mẹ tôi luôn khen chị dù bận rộn vẫn chăm lo chu đáo cho gia đình. Nhờ chị, kinh tế gia đình đi lên trông thấy.
Anh ngoài 30, có xe đẹp, nhà cửa ổn định, vợ đẹp, con xinh. Những thứ anh có là những thứ mà mọi người đều ao ước. Cho đến một ngày, tự tay anh hắt đổ mọi thứ. Anh cặp bồ với một cô thực tập sinh trong công ty. Chị nghe đồn nhưng vẫn tin anh. Thậm chí cả tôi cũng khuyên chị tin ở anh. Nhưng anh phản bội lại lòng tin của tất cả. Của bố mẹ, của vợ mình, của tôi. Phải đến khi mọi thứ vỡ lở, tôi mới biết đó không phải lần đầu anh ngoại tình. Chỉ là chị âm thầm giấu đi. Giấu đi những tủi hổ, giấu đi những giọt nước mặt. Âm thầm. Cho đến khi giọt nước tràn ly.

Một ngày, chính chị tận mắt chứng kiến chồng mình vội vã xỏ lại chiếc quần cộc, bên cạnh là cô đồng nghiệp của anh, vẫn thi thoảng ghé nhà chị chơi. Cả hai người không nói gì. Chị cũng không nói gì. Lẳng lặng trở về bế bé Táo đi. Một tuần sau đó, anh đưa chị tờ giấy ly hôn. Và nhắn về cho bố mẹ để thông báo bằng ba chữ cụt lủn: Con ly hôn
Rồi anh đi, bỏ lại tất cả. Cả vợ con, cả nhà cửa, xe cộ, để tiếp tục cuộc vui dang dở với người tình. Bố và mẹ giận anh đến nỗi chỉ cần thấy anh là quát mắng, rồi khuyên ngăn, nhưng anh như thể không còn là anh nữa, một mực lao theo thứ mà anh gọi là tình yêu.
Phải rồi, cứ dùng tình yêu làm lá chắn, nhân danh tình yêu anh có thể dẫm đạp lên tất cả.
Anh nói cô ấy cần anh, còn chị và con anh thì sao?
Chị đi ăn với anh, chỉ một mực đòi ăn ở những quán bình dân vì nghĩ anh còn nhiều khoản phải chi, dù đồ ăn ở những nơi đó chị ăn không quen.
Anh phải mổ dạ dày trong viện, chị thức xuyên 3 đêm để chăm sóc
Gia đình chị cấm cản lấy người như anh, chị đã quỳ, đã khóc, đã làm đủ mọi cách để được ở bên anh
Chị yêu anh, từ bỏ đam mê, công việc yêu thích, để toàn tâm chăm sóc gia đình, để anh tập trung sự nghiệp.
Chị biết anh ngoại tình, cố gắng chăm sóc, đối tốt với anh hơn, chỉ để anh biết mình còn một người vợ, một gia đình
Nhưng rồi tất cả những điều ấy, anh dường như không biết. Hoặc biết mà như không…
Blog Radio Sưu tầm và tổng hợp.
Chương trình do nhóm sản xuất Blog Radio thực hiện.
Bình luận (0)