Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh (Vlog Radio)
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Blogradio
24/03/2018 2
00:00
05:00
blogradio.vn - Em yêu anh của ngày hôm qua, dù yêu
như thế nào thì tất cả cũng đã qua, em không thể gục ngã nữa - như cái
cách mà cả em và anh đã gục ngã giữa bão tố của cuộc đời, chúng ta đã
không đủ mạnh mẽ để bên nhau mãi mãi.
Bạn thân mến, sau chia tay, chúng ta thường chìm trong một mớ hỗn độn những cảm xúc đầy mâu thuẫn, đã dằn lòng quên, mà không thôi nhớ, vừa muốn buông bỏ, lại mong nối lại, tưởng rằng mình mạnh mẽ lắm, mà hóa ra mình thật yếu đuối biết bao. Dẫu sao, sẽ đến một ngày ta đủ trưởng thành để vượt qua những điều đó. Không còn tự làm khổ bản thân, không cố chấp níu kéo, không oán giận những gì đã qua… và tiếp tục sống cuộc đời của mình. Ngày hôm nay, mời bạn cùng lắng nghe và đồng cảm với bài viết “Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh” của tác giả Lành Thiện Mỹ
Ngày chúng ta không còn bên nhau, sẽ chẳng còn những nụ hôn mỗi sáng thức dậy anh trao cho em, chẳng còn ánh mắt trìu mến, chẳng còn hơi ấm từ bàn tay anh nhẹ nhàng xoa mặt em, chúng ta đã không thể quay trở lại ngày tháng yên bình có anh và em nữa rồi.
Em thích mùi hương trên cơ thể anh, chính vì lẽ đó mà em hay dụi đầu vào người anh để rồi anh lại xoa đầu em và gọi em là "con mèo nhỏ". Em yêu anh, yêu anh bởi cái ôm ấm áp, bởi cái nắm tay hay bàn tay vỗ về của anh mỗi khi em buồn.
Ngày anh và em quyết định rời xa nhau, tiếc nuối có, đau lòng cũng có, nhưng anh không hề biết cảm giác mất mát càng nhiều hơn. Khi anh dường như đã trở thành một thói quen của em, chúng ta đi đâu, làm gì cũng có nhau, giờ đây chỉ còn lại mình em, cô đơn và lạc lõng...
Ngày đầu thiếu anh, nỗi nhớ anh trở nên da diết, từng vật dụng trong nhà đều in hình bóng anh, bàn chải đánh răng cũng thiếu đi một chiếc… Thương anh, nhớ anh, tự hỏi không biết giờ này anh ra sao, có nhớ em không? Em buồn, em khóc, nhưng giờ chẳng còn ai vỗ về em nữa rồi...
Thiếu vắng anh, con đường ấy chẳng ai nắm tay em bước cùng nhau cả, cửa hàng em và anh hay đến giờ đây cũng chỉ còn em đi một mình. Quán ăn quen thuộc mà anh và em hay đến giờ đây chỉ còn một mình em, đối diên chẳng còn ai ngồi,... từng thứ, từng thứ khiến nỗi nhớ anh đè nặng lòng em hơn... Giờ này anh đang nơi đâu, làm gì, có nhớ em không? Từng dòng suy nghĩ cứ loạn lên trong đầu em, muốn gọi một cuộc điện thoại nghe giọng anh rồi chợt nhận ra chúng ta đã không còn là gì của nhau mất rồi.

Đã
hứa đi cùng nhau đi hết đoạn đường nhưng thật sự không thể nữa rồi,
chúng ta đã để vuột mất tình yêu của chính mình. Có lẽ chúng ta đã quá
tự phụ, cho rằng chỉ cần yêu nhau sẽ bên nhau mãi mãi nên đã đánh mất
tình yêu đó, đánh mất cả những kỷ niệm, những quảng thời gian chúng ta
đã từng vui vẻ bên nhau, phải, là đã từng vì chúng ta xa nhau mất rồi.
Điều gì khiến chúng ta lạc mất nhau như vậy, có phải anh và em cố gắng chưa đủ?
Rời xa anh là một quyết định khó khăn với em nhưng có lẽ như thế lại tốt cho cả hai chúng ta. Vắng anh, em học được cách tự làm mọi thứ, học được cách mạnh mẽ, thậm chí học được thất tình là gì, đau đớn là như thế nào... Ăn mặc thật xinh đẹp, tô một màu son mới, đi đôi giày yêu thích, ăn những món mình yêu thích, đi dạo, nhâm nhi ly cafe sữa và đọc một cuốn sách… Em đã làm tất cả mà không có anh ở bên cạnh, làm mọi thứ để vơi đi nỗi nhớ anh.
Ngày đó, bất chợt gặp lại anh trên đoạn đường ấy, dường như chúng ta chưa thể đối diện với nhau, có lẽ là vì chúng ta chưa quên được nhau chăng? Chúng ta đã lướt qua nhau như những người qua đường bình thường. Nhưng lạ thay, em lại mỉm cười anh ạ, có lẽ đó cũng là một cách để kết thúc tất cả mọi thứ về anh và về em.
Chia tay rồi, em không thể ngây ngốc nữa, cũng không thể mơ mộng và dựa dẫm anh nữa, không coi anh là tất cả nữa. Giờ đâu, em không phải nghĩ anh đang làm gì và đang đi đâu nữa, em thật sự buông tay rồi anh ạ. Đến với nhau là nhờ duyên số, nhưng mất nhau là do cả hai người không còn như lúc đầu nữa. Chúng ta không còn những dòng tin nhắn dài dằng dặc những nỗi nhớ mỗi khi có một người đi xa, không còn những chuyến đi chỉ có hai người ở một thành phố xa lạ, không còn những nụ hôn trao nhau say đắm nữa, không còn anh và em nữa, không còn nữa rồi.
Đừng lo lắng về em, em vẫn ổn, vẫn rất ổn. Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh, chàng trai của em ạ. Em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh tin không, dù chia tay nhưng em vẫn rất yêu anh. Nhưng anh à, em yêu anh của ngày hôm qua, dù yêu như thế nào thì tất cả cũng đã qua, em không thể gục ngã nữa - như cái cách mà cả em và anh đã gục ngã giữa bão tố của cuộc đời, chúng ta đã không đủ mạnh mẽ để bên nhau mãi mãi.
Ở một nơi nào đó, chúc anh hạnh phúc với con đường đã chọn, chúc anh luôn luôn mạnh mẽ, hãy sống thật tốt anh nhé. Em hạnh phúc khi yêu anh, nhưng hiện tại em cần bắt đầu sự khởi đầu mới, một khởi đầu không có anh.
Tạm biệt anh!
© Lành Thiện Mỹ - blogradio.vn
Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh
***


Bạn thân mến, sau chia tay, chúng ta thường chìm trong một mớ hỗn độn những cảm xúc đầy mâu thuẫn, đã dằn lòng quên, mà không thôi nhớ, vừa muốn buông bỏ, lại mong nối lại, tưởng rằng mình mạnh mẽ lắm, mà hóa ra mình thật yếu đuối biết bao. Dẫu sao, sẽ đến một ngày ta đủ trưởng thành để vượt qua những điều đó. Không còn tự làm khổ bản thân, không cố chấp níu kéo, không oán giận những gì đã qua… và tiếp tục sống cuộc đời của mình. Ngày hôm nay, mời bạn cùng lắng nghe và đồng cảm với bài viết “Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh” của tác giả Lành Thiện Mỹ
Ngày chúng ta không còn bên nhau, sẽ chẳng còn những nụ hôn mỗi sáng thức dậy anh trao cho em, chẳng còn ánh mắt trìu mến, chẳng còn hơi ấm từ bàn tay anh nhẹ nhàng xoa mặt em, chúng ta đã không thể quay trở lại ngày tháng yên bình có anh và em nữa rồi.
Em thích mùi hương trên cơ thể anh, chính vì lẽ đó mà em hay dụi đầu vào người anh để rồi anh lại xoa đầu em và gọi em là "con mèo nhỏ". Em yêu anh, yêu anh bởi cái ôm ấm áp, bởi cái nắm tay hay bàn tay vỗ về của anh mỗi khi em buồn.
Ngày anh và em quyết định rời xa nhau, tiếc nuối có, đau lòng cũng có, nhưng anh không hề biết cảm giác mất mát càng nhiều hơn. Khi anh dường như đã trở thành một thói quen của em, chúng ta đi đâu, làm gì cũng có nhau, giờ đây chỉ còn lại mình em, cô đơn và lạc lõng...
Ngày đầu thiếu anh, nỗi nhớ anh trở nên da diết, từng vật dụng trong nhà đều in hình bóng anh, bàn chải đánh răng cũng thiếu đi một chiếc… Thương anh, nhớ anh, tự hỏi không biết giờ này anh ra sao, có nhớ em không? Em buồn, em khóc, nhưng giờ chẳng còn ai vỗ về em nữa rồi...
Thiếu vắng anh, con đường ấy chẳng ai nắm tay em bước cùng nhau cả, cửa hàng em và anh hay đến giờ đây cũng chỉ còn em đi một mình. Quán ăn quen thuộc mà anh và em hay đến giờ đây chỉ còn một mình em, đối diên chẳng còn ai ngồi,... từng thứ, từng thứ khiến nỗi nhớ anh đè nặng lòng em hơn... Giờ này anh đang nơi đâu, làm gì, có nhớ em không? Từng dòng suy nghĩ cứ loạn lên trong đầu em, muốn gọi một cuộc điện thoại nghe giọng anh rồi chợt nhận ra chúng ta đã không còn là gì của nhau mất rồi.

Điều gì khiến chúng ta lạc mất nhau như vậy, có phải anh và em cố gắng chưa đủ?
Rời xa anh là một quyết định khó khăn với em nhưng có lẽ như thế lại tốt cho cả hai chúng ta. Vắng anh, em học được cách tự làm mọi thứ, học được cách mạnh mẽ, thậm chí học được thất tình là gì, đau đớn là như thế nào... Ăn mặc thật xinh đẹp, tô một màu son mới, đi đôi giày yêu thích, ăn những món mình yêu thích, đi dạo, nhâm nhi ly cafe sữa và đọc một cuốn sách… Em đã làm tất cả mà không có anh ở bên cạnh, làm mọi thứ để vơi đi nỗi nhớ anh.
Ngày đó, bất chợt gặp lại anh trên đoạn đường ấy, dường như chúng ta chưa thể đối diện với nhau, có lẽ là vì chúng ta chưa quên được nhau chăng? Chúng ta đã lướt qua nhau như những người qua đường bình thường. Nhưng lạ thay, em lại mỉm cười anh ạ, có lẽ đó cũng là một cách để kết thúc tất cả mọi thứ về anh và về em.
Chia tay rồi, em không thể ngây ngốc nữa, cũng không thể mơ mộng và dựa dẫm anh nữa, không coi anh là tất cả nữa. Giờ đâu, em không phải nghĩ anh đang làm gì và đang đi đâu nữa, em thật sự buông tay rồi anh ạ. Đến với nhau là nhờ duyên số, nhưng mất nhau là do cả hai người không còn như lúc đầu nữa. Chúng ta không còn những dòng tin nhắn dài dằng dặc những nỗi nhớ mỗi khi có một người đi xa, không còn những chuyến đi chỉ có hai người ở một thành phố xa lạ, không còn những nụ hôn trao nhau say đắm nữa, không còn anh và em nữa, không còn nữa rồi.
Đừng lo lắng về em, em vẫn ổn, vẫn rất ổn. Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh, chàng trai của em ạ. Em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh tin không, dù chia tay nhưng em vẫn rất yêu anh. Nhưng anh à, em yêu anh của ngày hôm qua, dù yêu như thế nào thì tất cả cũng đã qua, em không thể gục ngã nữa - như cái cách mà cả em và anh đã gục ngã giữa bão tố của cuộc đời, chúng ta đã không đủ mạnh mẽ để bên nhau mãi mãi.
Ở một nơi nào đó, chúc anh hạnh phúc với con đường đã chọn, chúc anh luôn luôn mạnh mẽ, hãy sống thật tốt anh nhé. Em hạnh phúc khi yêu anh, nhưng hiện tại em cần bắt đầu sự khởi đầu mới, một khởi đầu không có anh.
Tạm biệt anh!
© Lành Thiện Mỹ - blogradio.vn
Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh
Bình luận (0)