Đời này tôi nợ em một ân tình (Vlog Radio)
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Tuấn Anh
22/07/2017 0
00:00
05:00
blogradio.vn - Trong đời này,
không phải ai cũng may mắn tìm được tình yêu. Và trong tình yêu, đâu
phải ai cũng gặp được mảnh ghép hoàn hảo của đời mình. Vậy mà có khi tìm
được tình yêu rồi, hạnh phúc năm trong tay rồi, ta lại cứ để tuột mất
lúc nào không hay. Có khi, ta mải miết chạy theo những giấc mơ, đuổi
theo những ảo vọng, mà bỏ rơi một người thương ta. Đến lúc quay lại,
không còn ai đứng đợi. Nhưng nếu có ai đó vẫn còn đợi ta, mỉm cười bao
dung với lỗi lầm của ta, đó hẳn là người mà ta phải dành trọn cuộc đời
để yêu thương, trân trọng. Bởi tình cảm người đó dành cho ta còn lớn hơn
cả tình yêu.
Tôi trở về sau chuỗi ngày ở xứ người…
Màn hình điện thoại sáng lên, “Em” đang khẽ híp mắt, hơi nghiêng đầu, vẽ một nụ cười rạng rỡ trên môi. Bốn năm, tôi vẫn lưu tấm ảnh đấy làm ảnh nền màn hình chờ và hôm nay, ngay lúc này, tôi rảo bước, kéo vội vali đi về hướng con đường chúng tôi từng đi...
Căn hộ em sống qua ngần ấy năm vẫn như thế. Những chậu cây cảnh hoa nở rực khắp hàng lang. Mảng tường vẫn nguyên màu, chỉ duy nước sơn có mùi thơm mới. Nhìn lệch về phía mép cửa, hình bóng quen thuộc hiện trước mắt tôi. Em qua bao nhiêu năm, vẫn miệt mài với giấy bút, cọ vẽ, tay lấm lem màu vô thức quệt vài đường lên khuôn mặt khả ái. Dáng dấp vụng về đấy thực khiến người khác bị mê hoặc, kể cả tôi. Chiếc ghế đẩu chỉ cao bằng nửa cái giá vẽ, mái tóc dài ngang hông buông xõa có phần xuề xòa nhưng tuyệt nhiên rất hợp với mắt tôi, bàn tay em cứ nhẹ nhàng dao động lên xuống đều đặn theo những nét vẽ khi mềm khi cứng, mắt chăm chú đến độ mọi thứ xung quanh không thể là vật cản.

Em
đang thiêu đốt ánh nhìn của tôi, chân tôi vụt nhanh lao đến ôm trọn
vòng eo nhỏ bé kia, thở hơi nóng lên làn da mềm mại. Em bất giác giật
nảy người, cử chỉ nhanh nhắn quay người, đưa con ngươi nhìn tôi, miệng
mở nhỏ: “Anh về rồi sao?”. Má em ửng đỏ, vịn hai tay đẩy tôi thẳng
người, em kiễng gót chân, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi
em quyện lấy phần môi dưới tôi, tất cả thật ngọt.
“Em bất ngờ chứ?”
“Nếu em trả lời không, anh sẽ giận em mất.”
Em e thẹn cười mỉm, bắt đầu dụi mớ tóc rối cùng khuôn mặt lem luốc màu vào bờ vai tôi. Say, tôi đang say, cực say trong bể tình em tạo ra ngay lúc này. Tóc em phảng phất mùi loài oải hương, môi em đang cười, cái má lúm sâu tận hiện lên rõ rệt ở mặt. Em bây giờ, so với ngày trước, vẫn chẳng đổi thay là mấy, vẫn khá trẻ con, vẫn “bận rộn” mà vương vãi đồ đạc khắp nhà, vẫn yêu cái màu bánh bèo “hường quốc”, vẫn lồng ảnh chúng tôi vào những cái khung nhiều màu. Khoảng không này gợi tôi nhớ về những tháng năm cũ.
Tôi chẳng biết mình đã yêu em, yêu những bức tranh, những viễn cảnh em vẽ cho mình, cho chúng tôi những tháng năm sau này từ lúc nào. Để rồi em cho tôi tin rằng em chính là mảnh ghép vừa vặn nhất đời. Em là ánh bình minh, không quá chói lọi, nhưng đủ sáng để cuộc đời tôi rực rỡ từng ngày.
Thế mà tôi đã từng tồi tệ đến mức bỏ mặc em yếu đuối chống chọi với những mối quan hệ không nút thắt. Em yếu đuối, mỏng manh như những nét vẽ, yêu kiều và nhẹ nhàng, nhưng tôi nào biết, trái tim em nhạy cảm, và nhiều tổn thương. Môi em luôn có sẵn nụ cười, em vẫn bảo: “Cười một cái là sẽ xua tan được nhiều thứ”. Thế nhưng ngày mà tôi thấy em ngồi trong góc tủ, co rúm người, nghẹn nấc từng tiếng, tôi rốt cuộc đã hiểu cả cuộc đời này tôi nợ em một ân tình. Tôi xốc nhẹ em đặt lên chiếc ghế đẩu, cầm tay em ngoạc hai đường song song đến nửa tờ giấy vẽ, ở phía xa phác họa hình ảnh hai con người đang nắm tay nhau.
“Hãy đợi anh.”
Bản vẽ ngày đó vẫn nằm gọn ở góc bàn, vẫn thẳng thớm, tinh tươm. Tôi rút vội nó, kẹp lên giá vẽ. Em nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Tôi đi về phía sofa, bế em trên tay, đặt đúng ở ghế. Tôi quàng tay, đan từng ngón tay mình vào tay em, mắt em ngẩng nhìn tôi khó hiểu. Hai đường dài từ vết đứt được nối liền đến vị trí hai con người nắm tay nhau.
“Cảm ơn vì nửa con đường em đã dành cho anh. Cảm ơn vì đã không rời xa anh. Cảm ơn vì ngần ấy thời gian để anh hiểu em là duy nhất. Đừng đi đâu cả, hãy là nửa con đường còn lại của anh nhé!”
Mắt em rưng rưng, em ôm chầm lấy tôi thật lâu. Em cố rướn người, hôn lên má tôi. Chúng tôi hướng mắt về phía cuối bức tranh thầm mỉm cười.
© Kim Ngân – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
Tôi trở về sau chuỗi ngày ở xứ người…
Màn hình điện thoại sáng lên, “Em” đang khẽ híp mắt, hơi nghiêng đầu, vẽ một nụ cười rạng rỡ trên môi. Bốn năm, tôi vẫn lưu tấm ảnh đấy làm ảnh nền màn hình chờ và hôm nay, ngay lúc này, tôi rảo bước, kéo vội vali đi về hướng con đường chúng tôi từng đi...
Căn hộ em sống qua ngần ấy năm vẫn như thế. Những chậu cây cảnh hoa nở rực khắp hàng lang. Mảng tường vẫn nguyên màu, chỉ duy nước sơn có mùi thơm mới. Nhìn lệch về phía mép cửa, hình bóng quen thuộc hiện trước mắt tôi. Em qua bao nhiêu năm, vẫn miệt mài với giấy bút, cọ vẽ, tay lấm lem màu vô thức quệt vài đường lên khuôn mặt khả ái. Dáng dấp vụng về đấy thực khiến người khác bị mê hoặc, kể cả tôi. Chiếc ghế đẩu chỉ cao bằng nửa cái giá vẽ, mái tóc dài ngang hông buông xõa có phần xuề xòa nhưng tuyệt nhiên rất hợp với mắt tôi, bàn tay em cứ nhẹ nhàng dao động lên xuống đều đặn theo những nét vẽ khi mềm khi cứng, mắt chăm chú đến độ mọi thứ xung quanh không thể là vật cản.

“Em bất ngờ chứ?”
“Nếu em trả lời không, anh sẽ giận em mất.”
Em e thẹn cười mỉm, bắt đầu dụi mớ tóc rối cùng khuôn mặt lem luốc màu vào bờ vai tôi. Say, tôi đang say, cực say trong bể tình em tạo ra ngay lúc này. Tóc em phảng phất mùi loài oải hương, môi em đang cười, cái má lúm sâu tận hiện lên rõ rệt ở mặt. Em bây giờ, so với ngày trước, vẫn chẳng đổi thay là mấy, vẫn khá trẻ con, vẫn “bận rộn” mà vương vãi đồ đạc khắp nhà, vẫn yêu cái màu bánh bèo “hường quốc”, vẫn lồng ảnh chúng tôi vào những cái khung nhiều màu. Khoảng không này gợi tôi nhớ về những tháng năm cũ.
Tôi chẳng biết mình đã yêu em, yêu những bức tranh, những viễn cảnh em vẽ cho mình, cho chúng tôi những tháng năm sau này từ lúc nào. Để rồi em cho tôi tin rằng em chính là mảnh ghép vừa vặn nhất đời. Em là ánh bình minh, không quá chói lọi, nhưng đủ sáng để cuộc đời tôi rực rỡ từng ngày.
Thế mà tôi đã từng tồi tệ đến mức bỏ mặc em yếu đuối chống chọi với những mối quan hệ không nút thắt. Em yếu đuối, mỏng manh như những nét vẽ, yêu kiều và nhẹ nhàng, nhưng tôi nào biết, trái tim em nhạy cảm, và nhiều tổn thương. Môi em luôn có sẵn nụ cười, em vẫn bảo: “Cười một cái là sẽ xua tan được nhiều thứ”. Thế nhưng ngày mà tôi thấy em ngồi trong góc tủ, co rúm người, nghẹn nấc từng tiếng, tôi rốt cuộc đã hiểu cả cuộc đời này tôi nợ em một ân tình. Tôi xốc nhẹ em đặt lên chiếc ghế đẩu, cầm tay em ngoạc hai đường song song đến nửa tờ giấy vẽ, ở phía xa phác họa hình ảnh hai con người đang nắm tay nhau.
“Hãy đợi anh.”
Bản vẽ ngày đó vẫn nằm gọn ở góc bàn, vẫn thẳng thớm, tinh tươm. Tôi rút vội nó, kẹp lên giá vẽ. Em nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Tôi đi về phía sofa, bế em trên tay, đặt đúng ở ghế. Tôi quàng tay, đan từng ngón tay mình vào tay em, mắt em ngẩng nhìn tôi khó hiểu. Hai đường dài từ vết đứt được nối liền đến vị trí hai con người nắm tay nhau.
“Cảm ơn vì nửa con đường em đã dành cho anh. Cảm ơn vì đã không rời xa anh. Cảm ơn vì ngần ấy thời gian để anh hiểu em là duy nhất. Đừng đi đâu cả, hãy là nửa con đường còn lại của anh nhé!”
Mắt em rưng rưng, em ôm chầm lấy tôi thật lâu. Em cố rướn người, hôn lên má tôi. Chúng tôi hướng mắt về phía cuối bức tranh thầm mỉm cười.
© Kim Ngân – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
Bình luận (0)