Vị cafe trứng hay vị tình yêu
Tác giả:
Hoài Giang
Giọng đọc:
Tuấn Anh
27/05/2017 2239
00:00
05:00
blogradio.vn - Xa em, tôi mới nhận ra hình như chưa một lần tôi dừng lại, hạ nhiệt cho ngọn lửa trong tình cảm của mình. Giữ mãi ngọn lửa ấy mà không biết điểm dừng khiến cho mọi cảm xúc đông đặc và chìm khuất dưới lớp bọt trứng. Nếu em là trứng, thì tôi là lửa hay là café nhỉ. Chắc tôi là café. Đủ ấm sẽ khiến café và trứng hoà quyện, quá nóng sẽ khiến mọi hương vị trái lập. Mà khi hương vị đã hỏng, cố uống khác nào tự ngược đãi bản thân.

Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra cho mối tình mới chớm nở của mình. Tôi và em quen nhau một cách vô tình, thân nhau một cách vô tình và yêu nhau cũng vô tình. Người ta nói cái gì nhanh đến thì nhanh đi, chân lý này đúng với tôi đến lạ.
Lang thang trong chiều đông lạnh ngắt, tôi chợt cảm thấy cuộc tình của mình thật quá hài hước. Quen nhau vào mùa hè, chia tay vào cuối thu. Suốt cả chặng đường ấy em thường từ chối ôm tôi mỗi khi ngồi sau xe vì “không thích, nóng lắm”. Rồi đến khi gió lạnh về, em không từ chối ôm tôi mà từ chối luôn việc ngồi sau xe tôi. Thế là yêu hay không yêu, tôi vẫn cứ cô đơn.
Chán đi, tôi dừng lại nơi quán café quen. Chị chủ quán nhìn tôi, cười. Giá ai nhìn nhau cũng cười thì tốt biết mấy.
- Lâu lắm mới thấy em, hôm nay uống gì? Có café trứng loại mới đấy, thử nhé?
- Vâng.
Tôi cũng cười và đáp một câu đơn giản. Tôi thích café. Lần nào chị chủ quán cũng giới thiệu cho tôi một loại café mới, và tôi thường không từ chối. Tôi thích thử cái mới, nhưng lại ngại thay đổi. Thế nên, nếu lần nào tôi đến mà chị chủ không ở quán, kiểu gì tôi cũng gọi café đen hoặc một ly đào.
Quán café khá đẹp, nhưng quá ồn ào. Tôi không thích sự ồn ào, nhưng cũng chẳng hiểu sao tôi lại hay đến quán này. Đó có lẽ cũng là một thói quen.
Tôi lại nhớ em. Tôi và em cũng đã đến đây. Quán này có hai góc ngồi bệt, và khách có thể nằm dài ra những lúc vắng. Tôi thích gối đầu trên đùi em, nắm bàn tay em và ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh của em trong lúc nghe em liên thiên đủ thứ chuyện. Môi em đẹp, ngọt và mềm.
Nhưng rồi em cần tương lai, cái tương lai không có tôi. Thế là chia tay. Dù vẫn còn yêu nhưng nhìn gương mặt kiên định của em, tôi quyết định buông tay. Buông tay mà chẳng buông lòng, thật không dễ chịu chút nào. Yêu một người ở bên cạnh đã chẳng dễ dàng, yêu một người không ở bên lại càng khó khăn gấp bội...

Trước mặt tôi, ly café trứng nhìn lung linh với ngọn lửa nhỏ. Nhìn ngọn lửa cháy nhẹ trong cốc, tôi có cảm giác như đang nhìn vào quả bí ngô đêm Halloowen. Tôi thử một chút, vị tanh tanh, nhàn nhạt của trứng khiến tôi hơi sững lại. Khuấy nhẹ ly café, hơi ấm bốc lên, kèm theo đó là vị đắng của café nơi đáy cốc. Hai hương vị chẳng chút liên quan. Tôi để mặc cho lửa cháy, dù tôi biết, chỉ chút nữa khi trứng chín, café của tôi sẽ chẳng còn hương vị.
Xa em, tôi mới nhận ra hình như chưa một lần tôi dừng lại, hạ nhiệt cho ngọn lửa trong tình cảm của mình. Giữ mãi ngọn lửa ấy mà không biết điểm dừng khiến cho mọi cảm xúc đông đặc và chìm khuất dưới lớp bọt trứng. Nếu em là trứng, thì tôi là lửa hay là café nhỉ. Chắc tôi là café. Đủ ấm sẽ khiến café và trứng hoà quyện, quá nóng sẽ khiến mọi hương vị trái lập. Mà khi hương vị đã hỏng, cố uống khác nào tự ngược đãi bản thân.
Tôi lôi điện thoại ra, đương nhiên biết chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Ngay cả khi còn yêu, em cũng chẳng mấy khi chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi. Cũng đúng, em bảo vì gặp nhau nhiều quá, chẳng có thời gian đủ xa mà nhớ. Ấy thế mà tôi lại vẫn cứ nhớ em!
Khuấy nhẹ ly café, tôi nếm thử cái vị café nấu với trứng, quả nhiên chả có vị gì. Biết trước kết quả không như ý mà vẫn làm, cái đó gọi là cố chấp hay nỗ lực đến cùng, gọi là bất cần hay kiên định, tôi cũng chẳng suy nghĩ sâu xa đến thế.
Thôi thì cái gì đã qua hãy cho qua, tôi sẽ nhớ về em nốt hôm nay. Ngày mai, tôi sẽ cất em thật kỹ trong tim để rồi lại bước đi.
© Hoàng Giang – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
***

Lang thang trong chiều đông lạnh ngắt, tôi chợt cảm thấy cuộc tình của mình thật quá hài hước. Quen nhau vào mùa hè, chia tay vào cuối thu. Suốt cả chặng đường ấy em thường từ chối ôm tôi mỗi khi ngồi sau xe vì “không thích, nóng lắm”. Rồi đến khi gió lạnh về, em không từ chối ôm tôi mà từ chối luôn việc ngồi sau xe tôi. Thế là yêu hay không yêu, tôi vẫn cứ cô đơn.
Chán đi, tôi dừng lại nơi quán café quen. Chị chủ quán nhìn tôi, cười. Giá ai nhìn nhau cũng cười thì tốt biết mấy.
- Lâu lắm mới thấy em, hôm nay uống gì? Có café trứng loại mới đấy, thử nhé?
- Vâng.
Tôi cũng cười và đáp một câu đơn giản. Tôi thích café. Lần nào chị chủ quán cũng giới thiệu cho tôi một loại café mới, và tôi thường không từ chối. Tôi thích thử cái mới, nhưng lại ngại thay đổi. Thế nên, nếu lần nào tôi đến mà chị chủ không ở quán, kiểu gì tôi cũng gọi café đen hoặc một ly đào.
Quán café khá đẹp, nhưng quá ồn ào. Tôi không thích sự ồn ào, nhưng cũng chẳng hiểu sao tôi lại hay đến quán này. Đó có lẽ cũng là một thói quen.
Tôi lại nhớ em. Tôi và em cũng đã đến đây. Quán này có hai góc ngồi bệt, và khách có thể nằm dài ra những lúc vắng. Tôi thích gối đầu trên đùi em, nắm bàn tay em và ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh của em trong lúc nghe em liên thiên đủ thứ chuyện. Môi em đẹp, ngọt và mềm.
Nhưng rồi em cần tương lai, cái tương lai không có tôi. Thế là chia tay. Dù vẫn còn yêu nhưng nhìn gương mặt kiên định của em, tôi quyết định buông tay. Buông tay mà chẳng buông lòng, thật không dễ chịu chút nào. Yêu một người ở bên cạnh đã chẳng dễ dàng, yêu một người không ở bên lại càng khó khăn gấp bội...

Trước mặt tôi, ly café trứng nhìn lung linh với ngọn lửa nhỏ. Nhìn ngọn lửa cháy nhẹ trong cốc, tôi có cảm giác như đang nhìn vào quả bí ngô đêm Halloowen. Tôi thử một chút, vị tanh tanh, nhàn nhạt của trứng khiến tôi hơi sững lại. Khuấy nhẹ ly café, hơi ấm bốc lên, kèm theo đó là vị đắng của café nơi đáy cốc. Hai hương vị chẳng chút liên quan. Tôi để mặc cho lửa cháy, dù tôi biết, chỉ chút nữa khi trứng chín, café của tôi sẽ chẳng còn hương vị.
Xa em, tôi mới nhận ra hình như chưa một lần tôi dừng lại, hạ nhiệt cho ngọn lửa trong tình cảm của mình. Giữ mãi ngọn lửa ấy mà không biết điểm dừng khiến cho mọi cảm xúc đông đặc và chìm khuất dưới lớp bọt trứng. Nếu em là trứng, thì tôi là lửa hay là café nhỉ. Chắc tôi là café. Đủ ấm sẽ khiến café và trứng hoà quyện, quá nóng sẽ khiến mọi hương vị trái lập. Mà khi hương vị đã hỏng, cố uống khác nào tự ngược đãi bản thân.
Tôi lôi điện thoại ra, đương nhiên biết chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Ngay cả khi còn yêu, em cũng chẳng mấy khi chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi. Cũng đúng, em bảo vì gặp nhau nhiều quá, chẳng có thời gian đủ xa mà nhớ. Ấy thế mà tôi lại vẫn cứ nhớ em!
Khuấy nhẹ ly café, tôi nếm thử cái vị café nấu với trứng, quả nhiên chả có vị gì. Biết trước kết quả không như ý mà vẫn làm, cái đó gọi là cố chấp hay nỗ lực đến cùng, gọi là bất cần hay kiên định, tôi cũng chẳng suy nghĩ sâu xa đến thế.
Thôi thì cái gì đã qua hãy cho qua, tôi sẽ nhớ về em nốt hôm nay. Ngày mai, tôi sẽ cất em thật kỹ trong tim để rồi lại bước đi.
© Hoàng Giang – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Thành Viên:
Hoài Giang
Bình luận (0)