Mẹ bảo mẹ thương con lấy chồng xa
Giọng đọc:
16/07/2017 0
00:00
05:00
blogradio.vn - Ngày trước con đi theo tiếng gọi của tình yêu mà chẳng mảy may nghĩ ngợi đến những phút giây như thế này. Nhưng rồi, những cuộc chia ly chẳng dám rơi nước mắt mới làm con thấm thía nỗi niềm của những người con gái lấy chồng xa!
Người ta vẫn nói con gái đã lấy chồng, nhất là lại lấy chống xa chẳng khác gì bát nước đổ đi. Thế nhưng có bố mẹ nào lại thật sự đành lòng đổ đi những thương yêu mấy chục năm trời của mình. Có cô con gái nào lại không ngậm ngùi về cái phận “bát nước đổ đi” mỗi lần về thăm nơi xưa cũ với những bóng hình thân thuộc…
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. “Đừng quay đầu lại!” – con gái tự nhủ lòng như thế, hay đúng hơn là không dám quay lại nhìn. Đằng sau kia là ánh mắt dõi theo của bố, của mẹ, của hai đứa em và cả bác hàng xóm thân thiết. Mọi người sẽ đứng đấy, đến khi chiếc xe xa khuất khỏi tầm nhìn. Ngồi ngay bên cạnh, nhóc con 3 tuổi tươi cười vẫy chào ông bà, cậu mợ rồi quay sang ôm vai, bá cổ bố mà không hề biết rằng mẹ đang phải cố gắng cầm lòng để nước mắt không rơi.

Lấy chồng xa, mỗi năm con chỉ về thăm bố mẹ được hai lần. Lần nào về cũng háo hức, hân hoan để rồi ngày ra đi bao giờ cũng ngậm ngùi như thế. Con gái bố mẹ giờ đã có tổ ấm riêng, chẳng thể nào lưu luyến mãi ở cái nơi mình đã sinh ra và lớn lên nữa. Biết rằng ông bà ngoại sẽ nhớ lắm những phút giây vui đùa cùng cháu, ôm cháu vào lòng mà nghe cháu nói cười líu lo. Biết rằng ngôi nhà toàn người lớn ấy sẽ trống trải bao nhiêu sau mấy ngày rộn rã. Và có ai biết được rằng trong cuộc đời ngắn ngủi này, còn có được bao lần con về thăm bố mẹ, cháu về thăm ông bà như thế nữa…
Ngày con gái chưa yêu ai, mẹ vẫn luôn dặn dò: “Lấy chồng gần thôi, lúc ốm đau hay sinh con đẻ cái bố mẹ còn qua lại được mà giúp đỡ”. Chẳng là mẹ vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái yếu ớt mong manh. Thế rồi con vẫn chẳng nghe lời mẹ mà chọn một công việc ở xa, và cũng không lấy chồng gần như mẹ mong muốn. Ngày con gái sắp về nhà chồng, mẹ cứ khóc mà nhắc đi nhắc lại: “Hoài con mà gả chồng xa…”. Con chẳng dám khóc trước mặt mẹ, để rồi mang những giọt nước mắt ấy về một nơi vốn chẳng thân thuộc với mình.

Người đời vẫn bảo đàn bà con gái hơn nhau ở tấm chồng. Con lấy chồng không giàu, chẳng có nhà lầu xe hơi nhưng có những thứ khác đáng giá hơn thế là tình cảm yêu thương, là sự chăm lo cho vợ con. Cuộc sống có thể gọi là ổn định và bình yên giữa chốn thành thị đầy bon chen phức tạp. Thế nhưng bát đũa cũng có lúc xô, gia đình nhỏ yên bình của con thỉnh thoảng cũng có ngày giông gió, người đàn ông mà con tin tưởng gửi gắm cuộc đời đôi khi cũng có phút vô tâm. Lúc ở cữ, con phải về nhà chồng mà chạnh lòng nhớ mẹ. Những phút tủi hờn, những khi cô đơn, con khóc nhưng chẳng dám kể nhiều với bố mẹ. Mỗi lần gọi điện về hầu như chỉ nói những chuyện vui để bố mẹ yên tâm rằng con gái hạnh phúc với lựa chọn của mình…

Chuyến xe hôm nay, và cả những chuyến xe sau này nữa, con gái cũng chẳng đủ can đảm để quay lại nhìn bố mẹ đâu. Ngày trước con đi theo tiếng gọi của tình yêu mà chẳng mảy may nghĩ ngợi đến những phút giây như thế này. Nhưng rồi, những cuộc chia ly chẳng dám rơi nước mắt mới làm con thấm thía nỗi niềm của những người con gái lấy chồng xa!
© Thủy Nguyệt – blogradio.vn
Các bạn vừa lắng nghe chương trình Family Radio với câu chuyện Mẹ bảo mẹ thương con lấy chồng xa được gửi về từ bạn Thủy Nguyệt. Nhóm sản xuất chương trình rất cảm ơn với sự tin tưởng của các bạn khi đã lựa chọn blogradio.vn để làm nơi trao gửi những tình cảm cảm xúc của mình.
Nếu bạn cũng có những câu chuyện, tình cảm muốn được chia sẻ xin mời gửi thư về địa chỉ blogradio@vnnplus.vn hoặc đăng ký làm thành viên và gửi bài trực tiếp tại blogradio.vn bạn nhé. Bạn có thể truy cập fan page chính thức facebook.com/yeublogviet để kết nối cùng nhóm sản xuất chương trình.
Chương trình được thể hiện qua giọng đọc Lan phương và nhóm sản xuất blog radio, xin chào và hẹn gặp lại.
***
Người ta vẫn nói con gái đã lấy chồng, nhất là lại lấy chống xa chẳng khác gì bát nước đổ đi. Thế nhưng có bố mẹ nào lại thật sự đành lòng đổ đi những thương yêu mấy chục năm trời của mình. Có cô con gái nào lại không ngậm ngùi về cái phận “bát nước đổ đi” mỗi lần về thăm nơi xưa cũ với những bóng hình thân thuộc…
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. “Đừng quay đầu lại!” – con gái tự nhủ lòng như thế, hay đúng hơn là không dám quay lại nhìn. Đằng sau kia là ánh mắt dõi theo của bố, của mẹ, của hai đứa em và cả bác hàng xóm thân thiết. Mọi người sẽ đứng đấy, đến khi chiếc xe xa khuất khỏi tầm nhìn. Ngồi ngay bên cạnh, nhóc con 3 tuổi tươi cười vẫy chào ông bà, cậu mợ rồi quay sang ôm vai, bá cổ bố mà không hề biết rằng mẹ đang phải cố gắng cầm lòng để nước mắt không rơi.

Lấy chồng xa, mỗi năm con chỉ về thăm bố mẹ được hai lần. Lần nào về cũng háo hức, hân hoan để rồi ngày ra đi bao giờ cũng ngậm ngùi như thế. Con gái bố mẹ giờ đã có tổ ấm riêng, chẳng thể nào lưu luyến mãi ở cái nơi mình đã sinh ra và lớn lên nữa. Biết rằng ông bà ngoại sẽ nhớ lắm những phút giây vui đùa cùng cháu, ôm cháu vào lòng mà nghe cháu nói cười líu lo. Biết rằng ngôi nhà toàn người lớn ấy sẽ trống trải bao nhiêu sau mấy ngày rộn rã. Và có ai biết được rằng trong cuộc đời ngắn ngủi này, còn có được bao lần con về thăm bố mẹ, cháu về thăm ông bà như thế nữa…
Ngày con gái chưa yêu ai, mẹ vẫn luôn dặn dò: “Lấy chồng gần thôi, lúc ốm đau hay sinh con đẻ cái bố mẹ còn qua lại được mà giúp đỡ”. Chẳng là mẹ vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái yếu ớt mong manh. Thế rồi con vẫn chẳng nghe lời mẹ mà chọn một công việc ở xa, và cũng không lấy chồng gần như mẹ mong muốn. Ngày con gái sắp về nhà chồng, mẹ cứ khóc mà nhắc đi nhắc lại: “Hoài con mà gả chồng xa…”. Con chẳng dám khóc trước mặt mẹ, để rồi mang những giọt nước mắt ấy về một nơi vốn chẳng thân thuộc với mình.

Người đời vẫn bảo đàn bà con gái hơn nhau ở tấm chồng. Con lấy chồng không giàu, chẳng có nhà lầu xe hơi nhưng có những thứ khác đáng giá hơn thế là tình cảm yêu thương, là sự chăm lo cho vợ con. Cuộc sống có thể gọi là ổn định và bình yên giữa chốn thành thị đầy bon chen phức tạp. Thế nhưng bát đũa cũng có lúc xô, gia đình nhỏ yên bình của con thỉnh thoảng cũng có ngày giông gió, người đàn ông mà con tin tưởng gửi gắm cuộc đời đôi khi cũng có phút vô tâm. Lúc ở cữ, con phải về nhà chồng mà chạnh lòng nhớ mẹ. Những phút tủi hờn, những khi cô đơn, con khóc nhưng chẳng dám kể nhiều với bố mẹ. Mỗi lần gọi điện về hầu như chỉ nói những chuyện vui để bố mẹ yên tâm rằng con gái hạnh phúc với lựa chọn của mình…

Chuyến xe hôm nay, và cả những chuyến xe sau này nữa, con gái cũng chẳng đủ can đảm để quay lại nhìn bố mẹ đâu. Ngày trước con đi theo tiếng gọi của tình yêu mà chẳng mảy may nghĩ ngợi đến những phút giây như thế này. Nhưng rồi, những cuộc chia ly chẳng dám rơi nước mắt mới làm con thấm thía nỗi niềm của những người con gái lấy chồng xa!
© Thủy Nguyệt – blogradio.vn
Các bạn vừa lắng nghe chương trình Family Radio với câu chuyện Mẹ bảo mẹ thương con lấy chồng xa được gửi về từ bạn Thủy Nguyệt. Nhóm sản xuất chương trình rất cảm ơn với sự tin tưởng của các bạn khi đã lựa chọn blogradio.vn để làm nơi trao gửi những tình cảm cảm xúc của mình.
Nếu bạn cũng có những câu chuyện, tình cảm muốn được chia sẻ xin mời gửi thư về địa chỉ blogradio@vnnplus.vn hoặc đăng ký làm thành viên và gửi bài trực tiếp tại blogradio.vn bạn nhé. Bạn có thể truy cập fan page chính thức facebook.com/yeublogviet để kết nối cùng nhóm sản xuất chương trình.
Chương trình được thể hiện qua giọng đọc Lan phương và nhóm sản xuất blog radio, xin chào và hẹn gặp lại.
Bình luận (0)