Cuộc đời còn có bao nhiêu lần
Giọng đọc:
Tuấn Anh
08/01/2017 5772
00:00
05:00
Mất mát rồi, đau thương rồi, ai rồi cũng phải trưởng thành để có thể thay ba chăm sóc mẹ, chăm sóc gia đình. Cuộc đời còn có bao nhiêu lần mà hờ hững với những người thân yêu chứ, thế nên khi còn có thể hãy cứ trao lời yêu thương.
Một mùa đông nữa lại về, đông lạnh, lòng người cũng nguội lạnh tự bao giờ. Ba à, ba khỏe chứ? Rất lâu rồi con không được nói ra câu đấy. Cũng rất lâu rồi con cất giấu kí ức về ba vào một góc. Không phải vì con quên, vì con vô tình mà bởi vì con không đủ mạnh mẽ và rắn rỏi để chấp nhận nó. Con yếu đuối từ khi nào không hay biết.
Ngày định mệnh ấy đã mang ba đi xa chúng con, xa mẹ mãi mãi. Con không thể nào quên giây phút ấy. Em con ngơ ngác nhìn quanh kiếm tìm ba, mẹ con khóc đến ngất lịm. Tim con đau đến nghẹt thở, con không tin đó là sự thật. Bao lâu nay con vẫn ngỡ, đó chỉ là mơ thôi.

Ngày ấy con thấy mình vẫn chưa đủ lớn để thay ba làm trụ cột gia đình. Ba đi, bỏ lại một thế giới nhỏ bé không tiếng cười, không rộn rã như lúc trước nữa. Con thương mẹ và cố gắng làm tất cả. Con không muốn mình là người đàn ông thứ hai khiến mẹ khóc. Ngày ba đi, mẹ gánh gồng mọi lo toan của cuộc sống. Cũng đã năm năm rồi, với sự chia lìa, đau đớn, nước mắt và trưởng thành. Con giờ đây đã là một học viên trường quân đội. Con chọn trường nhà nước vì con thương mẹ, con không muốn mẹ khổ thêm ngày nào nữa. Và cũng bởi vì ba con là một quân nhân. Con và em đã lớn, mẹ cũng đỡ vất vả đi nhiều. Nhưng ba biết không, từ lúc đi học con ít được về nhà, ít hỏi han và nói chuyện nhiều với mẹ. Những ngày trái gió trở trời con không cận kề bên mẹ. Đôi lúc, con chỉ muốn vứt bỏ tất cả để về với mẹ. Và con khóc, con cho mình có lúc mềm lòng đến thế đấy ba.
Những khi một mình, bất chợt con muốn được như thuở bé. Con nhớ những lần con hái trộm trái cây nhà hàng xóm rồi bị ba đánh đến tím tái cả mông, ngủ chẳng nằm ngữa được. Con nhớ những chiều cùng ba ra đồng bắt cá, nhớ bóng dáng hao gầy thân thuộc, nụ cười hiền ấy... Con nhớ lắm ba biết không?

Giờ đây, con đã lớn, con muốn được cùng ba nói chuyện như hai người đàn ông. Con muốn kể cho ba nghe về cô gái mà con thương. Và cả những tháng ngày trưởng thành của con mà không có ba bên cạnh. Nhưng điều đó mãi mãi là không thể. Mẹ đã thay ba dạy con cách mạnh mẽ của một người đàn ông, mẹ chỉ cho con cách đối nhân xử thế, lòng yêu thương con người. Ba à, con sẽ là người đàn ông tốt. Sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ và những người con yêu thương. Ba an tâm về con nhé.
Mùa đông lại về rồi ba, đông vẫn lạnh như những ngày này của năm năm trước. Mùa đông của thiên tai và tang thương. Con chẳng thể chạy ù về nhà khi nước dâng lũ tới để mẹ một mình vật vã với tất cả...
Đêm sao dài đến thế, nước mắt con lại rơi. Ba thay con canh cho mẹ tròn giấc mỗi tối nghe ba.
© An Angel – blogradio.vn
***
Một mùa đông nữa lại về, đông lạnh, lòng người cũng nguội lạnh tự bao giờ. Ba à, ba khỏe chứ? Rất lâu rồi con không được nói ra câu đấy. Cũng rất lâu rồi con cất giấu kí ức về ba vào một góc. Không phải vì con quên, vì con vô tình mà bởi vì con không đủ mạnh mẽ và rắn rỏi để chấp nhận nó. Con yếu đuối từ khi nào không hay biết.
Ngày định mệnh ấy đã mang ba đi xa chúng con, xa mẹ mãi mãi. Con không thể nào quên giây phút ấy. Em con ngơ ngác nhìn quanh kiếm tìm ba, mẹ con khóc đến ngất lịm. Tim con đau đến nghẹt thở, con không tin đó là sự thật. Bao lâu nay con vẫn ngỡ, đó chỉ là mơ thôi.

Ngày ấy con thấy mình vẫn chưa đủ lớn để thay ba làm trụ cột gia đình. Ba đi, bỏ lại một thế giới nhỏ bé không tiếng cười, không rộn rã như lúc trước nữa. Con thương mẹ và cố gắng làm tất cả. Con không muốn mình là người đàn ông thứ hai khiến mẹ khóc. Ngày ba đi, mẹ gánh gồng mọi lo toan của cuộc sống. Cũng đã năm năm rồi, với sự chia lìa, đau đớn, nước mắt và trưởng thành. Con giờ đây đã là một học viên trường quân đội. Con chọn trường nhà nước vì con thương mẹ, con không muốn mẹ khổ thêm ngày nào nữa. Và cũng bởi vì ba con là một quân nhân. Con và em đã lớn, mẹ cũng đỡ vất vả đi nhiều. Nhưng ba biết không, từ lúc đi học con ít được về nhà, ít hỏi han và nói chuyện nhiều với mẹ. Những ngày trái gió trở trời con không cận kề bên mẹ. Đôi lúc, con chỉ muốn vứt bỏ tất cả để về với mẹ. Và con khóc, con cho mình có lúc mềm lòng đến thế đấy ba.
Những khi một mình, bất chợt con muốn được như thuở bé. Con nhớ những lần con hái trộm trái cây nhà hàng xóm rồi bị ba đánh đến tím tái cả mông, ngủ chẳng nằm ngữa được. Con nhớ những chiều cùng ba ra đồng bắt cá, nhớ bóng dáng hao gầy thân thuộc, nụ cười hiền ấy... Con nhớ lắm ba biết không?

Giờ đây, con đã lớn, con muốn được cùng ba nói chuyện như hai người đàn ông. Con muốn kể cho ba nghe về cô gái mà con thương. Và cả những tháng ngày trưởng thành của con mà không có ba bên cạnh. Nhưng điều đó mãi mãi là không thể. Mẹ đã thay ba dạy con cách mạnh mẽ của một người đàn ông, mẹ chỉ cho con cách đối nhân xử thế, lòng yêu thương con người. Ba à, con sẽ là người đàn ông tốt. Sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ và những người con yêu thương. Ba an tâm về con nhé.
Mùa đông lại về rồi ba, đông vẫn lạnh như những ngày này của năm năm trước. Mùa đông của thiên tai và tang thương. Con chẳng thể chạy ù về nhà khi nước dâng lũ tới để mẹ một mình vật vã với tất cả...
Đêm sao dài đến thế, nước mắt con lại rơi. Ba thay con canh cho mẹ tròn giấc mỗi tối nghe ba.
© An Angel – blogradio.vn
Bình luận (0)