Chiều nhớ nhà của đứa con viễn xứ
Giọng đọc:
29/10/2017 0
00:00
05:00
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Câu ca dao ấy chẳng còn xa lạ gì với chúng ta vì từ ngày còn bé đã được nghe trong lời ru của bà của mẹ hay trong bài học của cô giáo ở trường. Với những người con xa quê thì câu ca dao này càng khiến họ nhớ thương hơn bao giờ hết. Khi chiều về, ai cũng muốn được trở về nhà với nơi bình yên, hạnh phúc nhất, nơi có những người yêu thương đón chờ. Thế nhưng xa nhà, có nghĩa là sự trở về đó không phải là ngôi nhà thân thương mà họ mong ước. Thế nên mỗi chiều về là lại mỗi chiều nồng đượm nỗi buồn. Biết bao nhiêu buổi chiều như chiều hôm ấy, cô đơn và nhớ nhà da diết nhưng cũng chỉ có thể hẹn hết hôm mai chứ chẳng thể ù chạy về nhà như mơ ước.
Ai đó đã từng gọi những cơn mưa hè là sự bướng bỉnh hờn giận của cô gái đôi mươi lưỡng lự giữa cái man mác thu sang và miền hồi ức xuân xanh non mơn mởn. Những cơn mưa rào ấy chợt đến, mạnh bạo, dữ dội và đầy bất chấp rồi chợt đi, hụt hẫng, tàn tạ xác lá rơi như những nổi niềm còn dang dở. Ánh nắng hiu hắt của buổi chiều muộn đượm buồn ngấn lệ tan vào trong những tiếng mưa giòn tan, rì rầm và chua chát. Ở một đất nước đón bình minh của độc lập, của văn minh thuộc vào hàng sớm nhất nhân loại, vẫn có những chữ “muộn” làm người ta xao xuyến, bâng khuâng để rồi say đắm. Chiều muộn Florida – thứ dư vị thân quen ở một phương trời xa lạ.
Tôi vẫn nhớ như in cái lần đầu hốt hoảng ngu ngơ lia ánh mắt khắp bốn phía khi chui ra khỏi nhà lúc 9h tối. Đập vào mắt tôi là thứ ánh sáng nhẹ nhẹ, rải đều lên những con đường đầy ắp xe và lưa thưa bên vệ đường là lũ sóc ung dung chạy nhảy vờn những tia sáng mắt trời còn đọng lại cuối ngày. Ở cái giờ mà rất có thể ông bà, ba mẹ tôi ở bên kia bán cầu đã chìm vào giấc ngủ, tôi đón buổi chiều “muộn” đầu tiên trong cái cảm giác lạ lẫm, ngạc nhiên hòa lẫn những nổi niềm riêng khó tả. Hai năm lặng lẽ trôi như một “cái trở mình” trong những ngày trái gió, nặng nề và có chút gì đó đau đớn. Trong khoảng thời gian mà rất nhiều bạn bè tôi đã lập gia đình, sinh con, làm cha, làm mẹ, đã thành công và cả thất bại đó, hai năm với tôi là một “cái trở mình” không dài nhưng chẳng ngắn, có buồn có vui, có vinh có nhục, có bình yên giữa muôn trùng sóng gió, có bình minh rực rỡ... và tất nhiên có những chiều “muộn” đượm buồn nhưng ấm áp.
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Câu ca dao ấy chẳng còn xa lạ gì với chúng ta vì từ ngày còn bé đã được nghe trong lời ru của bà của mẹ hay trong bài học của cô giáo ở trường. Với những người con xa quê thì câu ca dao này càng khiến họ nhớ thương hơn bao giờ hết. Khi chiều về, ai cũng muốn được trở về nhà với nơi bình yên, hạnh phúc nhất, nơi có những người yêu thương đón chờ. Thế nhưng xa nhà, có nghĩa là sự trở về đó không phải là ngôi nhà thân thương mà họ mong ước. Thế nên mỗi chiều về là lại mỗi chiều nồng đượm nỗi buồn. Biết bao nhiêu buổi chiều như chiều hôm ấy, cô đơn và nhớ nhà da diết nhưng cũng chỉ có thể hẹn hết hôm mai chứ chẳng thể ù chạy về nhà như mơ ước.
***
Ai đó đã từng gọi những cơn mưa hè là sự bướng bỉnh hờn giận của cô gái đôi mươi lưỡng lự giữa cái man mác thu sang và miền hồi ức xuân xanh non mơn mởn. Những cơn mưa rào ấy chợt đến, mạnh bạo, dữ dội và đầy bất chấp rồi chợt đi, hụt hẫng, tàn tạ xác lá rơi như những nổi niềm còn dang dở. Ánh nắng hiu hắt của buổi chiều muộn đượm buồn ngấn lệ tan vào trong những tiếng mưa giòn tan, rì rầm và chua chát. Ở một đất nước đón bình minh của độc lập, của văn minh thuộc vào hàng sớm nhất nhân loại, vẫn có những chữ “muộn” làm người ta xao xuyến, bâng khuâng để rồi say đắm. Chiều muộn Florida – thứ dư vị thân quen ở một phương trời xa lạ.
Tôi vẫn nhớ như in cái lần đầu hốt hoảng ngu ngơ lia ánh mắt khắp bốn phía khi chui ra khỏi nhà lúc 9h tối. Đập vào mắt tôi là thứ ánh sáng nhẹ nhẹ, rải đều lên những con đường đầy ắp xe và lưa thưa bên vệ đường là lũ sóc ung dung chạy nhảy vờn những tia sáng mắt trời còn đọng lại cuối ngày. Ở cái giờ mà rất có thể ông bà, ba mẹ tôi ở bên kia bán cầu đã chìm vào giấc ngủ, tôi đón buổi chiều “muộn” đầu tiên trong cái cảm giác lạ lẫm, ngạc nhiên hòa lẫn những nổi niềm riêng khó tả. Hai năm lặng lẽ trôi như một “cái trở mình” trong những ngày trái gió, nặng nề và có chút gì đó đau đớn. Trong khoảng thời gian mà rất nhiều bạn bè tôi đã lập gia đình, sinh con, làm cha, làm mẹ, đã thành công và cả thất bại đó, hai năm với tôi là một “cái trở mình” không dài nhưng chẳng ngắn, có buồn có vui, có vinh có nhục, có bình yên giữa muôn trùng sóng gió, có bình minh rực rỡ... và tất nhiên có những chiều “muộn” đượm buồn nhưng ấm áp.

“Chiều” trong định nghĩa của một cậu học trò là thời điểm tan học, ra về. Với người công nhân là thời điểm hết ca, ra về. Với giám đốc của một công ty lớn là thời điểm tạm gác nhưng dự án, suy nghĩ, về nhà. Với cô bán hàng rong là thu dọn gánh bán, rong ruổi sải bước chân trở về. “Chiều” trong đời của một người là thời điểm để trở về với gia đình, tổ tiên, cháu con, và với cả “cát bụi”. Và cũng chẳng biết tự bao giờ, nhắc đến chiều là nhắc đến kết thúc, đến đoàn tụ, đến sự trở về của bất cứ ai, bất kì điều gì. Với những trái tim viễn xứ, chiều còn là thời điểm để cởi bỏ, để tạm lãng quên những lo toan mưu sinh nơi đất khách, để thả tâm hồn trôi vào cái dịu êm của những buổi chiều muộn. Ở một nơi không có những gánh hàng rong khắp những con phố, không có những chiếc xe máy hối hả đổ về khắp mọi con phố chờ sum họp, lên đèn, tôi tìm vui dưới những tán cây oak phủ đầy “rêu phong” cùng lũ sóc, ngắm nhìn một vài cậu nhóc da màu chạy loanh quanh đùa nghịch trên những con đường không một bóng xe cộ, chỉ vài chú chim thi thoảng sà xuống rồi vội vã bay. Giữa một trời cảnh sắc xa lạ, những dư vị quê nhà vẫn thắm đượm nơi khu phố của những người lao động gốc Phi, Mỹ Latin. Cái hào nhoáng hoa lệ không bao trùm nước Mỹ và sự phù phiếm xa hoa từ ánh sáng của tượng Nữ thần cũng không chiều khắp mọi con phố xung quanh tôi. Những bóng người to lớn, xuề xoạc lặng lẽ trở về những căn nhà nhỏ chật chội, sơ sài sau một ngày dài. Nhưng trong những “mobile home” hạn hẹp về vật chất ấy, tiếng cười con trẻ, những lời đùa giỡn bằng thứ tiếng tôi không tài nào hiểu được vẫn vang vọng, trong trẻo, ấm áp và gợi mở cho những người tha phương như tôi cả một trời xúc cảm.

9h30 tối, màu của màn đêm đậm dần, “buổi chiều muộn” rơi những giọt cuối cùng vào bóng đêm khi ánh đèn màu từ những nhà hàng, quán xa thi nhau nhảy múa. Chỉ kéo dài ba mưới phút và chỉ tồn tại trong nữa năm, nhưng thật khó để tìm ra một thời điểm gây nhớ thương quê nhà hơn buổi chiều muộn “kiểu Mỹ” ấy. Và trong hàng trăm buổi chiều muộn pha lẫn mưa rào ấy, ai cũng mong tìm lại được làn khói bếp tinh khôi, tiếng hàng rong, tìm lại bữa cơm chiều đầm ấm, tìm lại những giọt lệ đoàn viên tan giòn trong tiếng cười gia đình hạnh phúc. Giấc ngủ gõ cửa, nghĩ ngơi để ngày mai với chuyện học, việc làm, chuyện đời. Hẹn đêm mai, ta lại mơ tiếp giấc mơ dang dở, giấc mơ trở về!
© Sin vo anh – blogradio.vn
Các bạn vừa lắng nghe chương trình Family Radio được thể hiện qua giọng đọc Lan Phương và nhóm sản xuất Blog Radio thực hiện. Và nếu bạn có những tình cảm, những câu chuyện về mẹ xin mời bạn chia sẻ cùng chúng tôi qua địa chỉ email blogradio@vnnplus.vn. Để mỗi phút giây đồng hành cùng chúng tôi là những phút giây thảnh thơi và bình yên bạn nhé.
Bình luận (0)