Đo mùa thu bằng những xuyến xao (Vlog Radio)
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Titi
14/10/2017 0
00:00
05:00
blogradio.vn - Mùa đi ngang phố, đi ngang qua những ngày mười mấy, đôi mươi vụng dại, qua những lần em lỡ yêu, lỡ giận, lỡ nhớ, lỡ thương một người. Cô gái nhỏ của tôi ơi, lớn rồi, lòng dẫu có vương nhiều suy tư, thì cứ cười đi nhé… rồi tất cả sẽ an yên.
Có lẽ trong bốn mùa, mùa thu vẫn luôn là mùa mang tới cho người ta nhiều cảm xúc nhất. Không lạnh giá như mùa đông, chẳng bỏng rát như mùa hè, mùa thu gần với mùa xuân ở sự dịu nhẹ, bình yên. Thu đến, khiến lòng người tĩnh lại, dịu dàng hơn, tinh tế hơn và biết yêu thương cả một cánh hoa bé nhỏ. Khi mùa thu trở lại, mời bạn cùng lắng nghe những cảm xúc dịu nhẹ như mùa thu của tác giả Ju Huyền.
Có một chiều thu tháng 9, mùi hoa sữa nồng nàn của mùa thu Hà Nội hay tại lòng em bâng quơ mà bỗng thấy mình như trẻ lại. Những xốn xang, những mộng mơ, rồi cả chút lãng mạn ngày đầu em có…
Thành phố vào thu, Hà Nội trong mắt em chưa bao giờ đẹp đến như vậy. Gió giao mùa chênh chao gom nắng, gom lá vàng rơi. Mưa dịu nhẹ, khẽ khàng se lạnh chạm một chút vào da, hoa sữa vẫn nồng nàn, và lòng cô gái nhỏ thổn thức, thế là thành mùa!
Mùa đi ngang phố, đi ngang qua những ngày mười mấy, đôi mươi vụng dại, qua những lần em lỡ yêu, lỡ giận, lỡ nhớ, lỡ thương một người. Cô gái nhỏ của tôi ơi, lớn rồi, lòng dẫu có vương nhiều suy tư, thì cứ cười đi nhé… rồi tất cả sẽ an yên.
Đa sầu lắm nên cũng lắm những lạ lùng. Thu Hà Nội bắt đầu từ hương hoa sữa, từ một sáng mai em đến trường sớm và ngửi thấy vị thu. Chẳng phải bằng tháng, bằng năm, em đo thời gian từ chính những xốn xang đặc biệt của lòng mình.

Có lẽ thu Hà Nội sinh ra để dành cho em, em ạ. Thu chắc cũng thương em nhiều, nên mới tặng hương hoa nồng nàn suốt lối em đi, cho em những chiều nao lòng bình yên đến lạ, rồi cứ thế mà bất giác mỉm cười trong veo.
Thu đánh thức cô bé lãng mạn ngày nào, gọi dậy cả những xuyến xao.
Nuông chiều bản thân, sau mỗi giờ tan lớp lại tìm em góc nhỏ nơi quán quen hay ghế đá sân trường, một mình, chẳng để đợi ai, nghe bài hát về câu chuyện tình buồn nào đó, rồi lặng nhìn xung quanh. Thế là ổn.
Em đâu đủ trải để hiểu hết cõi lòng người ta
Nhưng thu cho em một chút cô đơn để thấm hơn những lời buồn...
20 mùa thu đã đi qua đời rồi gái nhỏ, nhưng sao lần đầu em mới biết yêu thu? Em có đủ lí lẽ để trả lời tất cả, hay chăng thì thôi kệ. Vì những ngày này lòng cô bé ấy đầy ẩm ương. Vì một sáng mai em thức dậy mà bỗng thấy yêu đời.
Vì mùa tinh khôi về trên màu tóc, mùa yêu thương về trong màu mắt ai.
“Đi giữa mọi người lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai.
Sẽ có một ngày, trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày, từng con đường nhỏ trả lời cho tôi”
Thu đi rồi chắc thu lại về, mang giùm em ngọt mát ủ đầy tuổi 20 và an nhiên đi qua mùa cũ. Nhỡ khi nào thấy nhớ, gửi giùm em chút hương xưa trong dịu, ngọt lành như một mùa em đã từng xuyến xao.
Vậy thôi nhé.
© JU – blogradio.vn Ju Huyền
Giọng đọc: Titi
Biên tập: Hằng Nga
Sản xuất và minh họa: Tuấn Anh
***
Có lẽ trong bốn mùa, mùa thu vẫn luôn là mùa mang tới cho người ta nhiều cảm xúc nhất. Không lạnh giá như mùa đông, chẳng bỏng rát như mùa hè, mùa thu gần với mùa xuân ở sự dịu nhẹ, bình yên. Thu đến, khiến lòng người tĩnh lại, dịu dàng hơn, tinh tế hơn và biết yêu thương cả một cánh hoa bé nhỏ. Khi mùa thu trở lại, mời bạn cùng lắng nghe những cảm xúc dịu nhẹ như mùa thu của tác giả Ju Huyền.
Có một chiều thu tháng 9, mùi hoa sữa nồng nàn của mùa thu Hà Nội hay tại lòng em bâng quơ mà bỗng thấy mình như trẻ lại. Những xốn xang, những mộng mơ, rồi cả chút lãng mạn ngày đầu em có…
Thành phố vào thu, Hà Nội trong mắt em chưa bao giờ đẹp đến như vậy. Gió giao mùa chênh chao gom nắng, gom lá vàng rơi. Mưa dịu nhẹ, khẽ khàng se lạnh chạm một chút vào da, hoa sữa vẫn nồng nàn, và lòng cô gái nhỏ thổn thức, thế là thành mùa!
Mùa đi ngang phố, đi ngang qua những ngày mười mấy, đôi mươi vụng dại, qua những lần em lỡ yêu, lỡ giận, lỡ nhớ, lỡ thương một người. Cô gái nhỏ của tôi ơi, lớn rồi, lòng dẫu có vương nhiều suy tư, thì cứ cười đi nhé… rồi tất cả sẽ an yên.
Đa sầu lắm nên cũng lắm những lạ lùng. Thu Hà Nội bắt đầu từ hương hoa sữa, từ một sáng mai em đến trường sớm và ngửi thấy vị thu. Chẳng phải bằng tháng, bằng năm, em đo thời gian từ chính những xốn xang đặc biệt của lòng mình.

Có lẽ thu Hà Nội sinh ra để dành cho em, em ạ. Thu chắc cũng thương em nhiều, nên mới tặng hương hoa nồng nàn suốt lối em đi, cho em những chiều nao lòng bình yên đến lạ, rồi cứ thế mà bất giác mỉm cười trong veo.
Thu đánh thức cô bé lãng mạn ngày nào, gọi dậy cả những xuyến xao.
Nuông chiều bản thân, sau mỗi giờ tan lớp lại tìm em góc nhỏ nơi quán quen hay ghế đá sân trường, một mình, chẳng để đợi ai, nghe bài hát về câu chuyện tình buồn nào đó, rồi lặng nhìn xung quanh. Thế là ổn.
Em đâu đủ trải để hiểu hết cõi lòng người ta
Nhưng thu cho em một chút cô đơn để thấm hơn những lời buồn...
20 mùa thu đã đi qua đời rồi gái nhỏ, nhưng sao lần đầu em mới biết yêu thu? Em có đủ lí lẽ để trả lời tất cả, hay chăng thì thôi kệ. Vì những ngày này lòng cô bé ấy đầy ẩm ương. Vì một sáng mai em thức dậy mà bỗng thấy yêu đời.
Vì mùa tinh khôi về trên màu tóc, mùa yêu thương về trong màu mắt ai.
“Đi giữa mọi người lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai.
Sẽ có một ngày, trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày, từng con đường nhỏ trả lời cho tôi”
Thu đi rồi chắc thu lại về, mang giùm em ngọt mát ủ đầy tuổi 20 và an nhiên đi qua mùa cũ. Nhỡ khi nào thấy nhớ, gửi giùm em chút hương xưa trong dịu, ngọt lành như một mùa em đã từng xuyến xao.
Vậy thôi nhé.
© JU – blogradio.vn Ju Huyền
Giọng đọc: Titi
Biên tập: Hằng Nga
Sản xuất và minh họa: Tuấn Anh
Bình luận (0)